Podcast số 487 – Liahona tháng 6, 2025 – Chúng Ta Noi Theo Chúa Giê Su Ky Tô Bằng Cách Tham Gia Cùng Ngài Trong Công Việc Của Ngài – Dale G. Renlund

Bài của Anh Cả Dale G. Renlund thuộc Nhóm Túc Số Mười Hai Vị Sứ Đồ của Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô

Khi chịu phép báp têm, chúng ta bắt đầu tiến trình mang lấy danh của Chúa Giê Su Ky Tô. Một phần của tiến trình này cho thấy rằng chúng ta tham gia cùng Đấng Cứu Rỗi trong công việc của Ngài. Chủ Tịch Dallin H. Oaks, Đệ Nhất Cố Vấn trong Đệ Nhất Chủ Tịch Đoàn, đã viết: “Một trong những ý nghĩa quan trọng nhất trong việc mang danh của Đấng Ky Tô là sự sẵn lòng và cam kết để đảm nhận công việc của Đấng Cứu Rỗi và vương quốc của Ngài.”

Công việc của Đấng Cứu Rỗi là “để mang lại sự bất diệt và cuộc sống vĩnh cửu cho loài người” (Môi Se 1:39). Sự bất diệt là một ân tứ vô điều kiện mà Chúa Giê Su Ky Tô đã bảo đảm qua Sự Phục Sinh của Ngài. Tuy nhiên, cuộc sống vĩnh cửu không giống như sự bất diệt. Cuộc sống vĩnh cửu là ân tứ lớn lao nhất mà Thượng Đế có thể ban cho loài người (xin xem Giáo Lý và Giao Ước 14:7). Đó là sống vĩnh cửu với gia đình nơi hiện diện của Ngài. Để nhận được cuộc sống vĩnh cửu, chúng ta phải trở thành các môn đồ trung tín của Chúa Giê Su Ky Tô. Điều này có nghĩa là chúng ta tiếp nhận phúc âm phục hồi bằng cách có đức tin nơi Đấng Cứu Rỗi và Sự Chuộc Tội của Ngài, hối cải, chịu phép báp têm, tiếp nhận ân tứ Đức Thánh Linh, lập và tuân giữ các giao ước đền thờ, và kiên trì đến cùng. Việc kiên trì đến cùng gồm có việc tham gia cùng Đấng Cứu Rỗi trong công việc của Ngài.

Thiết Tha Nhiệt Thành

Chúng ta tham gia vào công việc của Đấng Cứu Rỗi khi chúng ta giúp con cái của Thượng Đế cũng trở thành các môn đồ trung tín của Chúa Giê Su Ky Tô. Điều này gồm có việc chia sẻ phúc âm của Ngài, từ đó quy tụ dân Y Sơ Ra Ên bị phân tán, bằng cách làm tròn các trách nhiệm trong Giáo Hội của Đấng Cứu Rỗi và bằng cách cố gắng trở nên giống như Ngài. “Sự thành công [của chúng ta] [trong công việc của Ngài] không phụ thuộc vào cách những người khác chọn đáp lại [chúng ta], lời mời của [chúng ta] hoặc hành động tử tế chân thành của [chúng ta].” Như Chủ Tịch Russell M Nelson đã khẳng định rằng: “Bất cứ lúc nào anh chị em làm bất cứ điều gì để giúp bất cứ ai—ở cả hai bên bức màn che—tiến một bước đến việc lập giao ước với Thượng Đế và tiếp nhận các giáo lễ báp têm và đền thờ cần thiết của họ, thì tức là anh chị em đang giúp quy tụ Y Sơ Ra Ên.

Để biến công việc của Đấng Cứu Rỗi thành công việc của mình, chúng ta tập trung vào các mục đích của Ngài, tuân giữ các giáo lệnh của Ngài và yêu thương lẫn nhau. Trong khi chúng ta làm công việc của Ngài theo cách của Ngài (xin xem Giáo Lý và Giao Ước 51:2), một số điều sẽ được biệt riêng cho chúng ta để tự mình tìm hiểu. Đấng Cứu Rỗi đã phán với Các Thánh Hữu quy tụ lại ở Hạt Jackson, Missouri rằng:

“Vì này, điều không đúng cho ta khi phải ra lệnh về mọi việc; vì kẻ nào bị bắt buộc làm mọi việc, thì kẻ đó là một tôi tớ biếng nhác và không khôn ngoan; vậy nên kẻ đó không nhận được phần thưởng nào cả.

“Thật vậy ta nói, con người phải biết thiết tha nhiệt thành với chính nghĩa, và làm được nhiều việc theo ý muốn của mình, và thực hiện nhiều điều ngay chính;

“Vì quyền năng ở trong họ, mà qua đó họ có quyền quản lý chính mình. Và nếu con người làm được những điều tốt lành, thì không có lý do nào họ phải mất đi phần thưởng của mình” (Giáo Lý và Giao Ước 58:26–28).

Khi noi theo Đấng Cứu Rỗi, tham gia cùng Ngài trong công việc của Ngài, và giúp những người khác trở thành các môn đồ trung tín của Ngài, chúng ta giảng dạy điều mà Ngài sẽ giảng dạy. Vì chúng ta không được phép giảng dạy bất cứ điều gì khác (xin xem Giáo Lý và Giao Ước 52:9, 36), nên chúng ta tập trung hoàn toàn vào giáo lý của Ngài (xin xem Giáo Lý và Giao Ước 68:25). Ngoài ra, chúng ta cũng đặc biệt quan tâm đến những người nghèo khó, hoạn nạn và dễ bị tổn thương (xin xem Giáo Lý và Giao Ước 52:40). Những điểm nhấn mạnh này đã được làm rõ khi Đấng Cứu Rỗi trích dẫn từ Ê Sai trong một nhà hội ở Na Xa Rét:

“Thần của Chúa ngự trên ta: Vì Ngài đã xức dầu cho ta đặng truyền Tin Lành cho kẻ nghèo; Ngài đã sai ta [để rịt lành những tấm lòng tan vỡ], để rao cho kẻ bị cầm được tha, kẻ mù được sáng, kẻ bị hà hiếp được tự do,

“Thuyết giảng năm ban ơn của Chúa” (Lu Ca 4:18–19; xin xem thêm Ê Sai 61:1–2).

Năm ban ơn của Chúa đề cập đến thời gian khi tất cả các phước lành của giao ước của Thượng Đế sẽ được trút lên dân Ngài. Chúng ta noi theo Chúa Giê Su Ky Tô bằng cách mời gọi người khác tiếp nhận các phước lành của việc lập và tuân giữ các giao ước với Thượng Đế và bằng cách chăm sóc cho những người nghèo khó hoặc hoạn nạn.

Việc tham gia cùng Chúa Giê Su Ky Tô trong công việc của Ngài thật là phấn khởi bởi vì các công việc, dự định và mục đích của Ngài “không thể bị thất bại và cũng không thể thành hư không được” (Giáo Lý và Giao Ước 3:1). Đối với những người cảm thấy chán nản, Chúa đã khuyên bảo: “Vậy nên, chớ mệt mỏi khi làm điều thiện, vì các ngươi đang đặt nền móng cho một công việc lớn lao. Và từ những việc nhỏ sẽ đưa lại những việc lớn” (Giáo Lý và Giao Ước 64:33). Chúng ta để cho Chúa lo về mùa gặt, và chúng ta chỉ đơn giản là làm phần vụ của mình.

Bất cứ lúc nào anh chị em làm bất cứ điều gì để giúp bất cứ ai—ở cả hai bên bức màn che—tiến một bước đến việc lập giao ước với Thượng Đế và tiếp nhận các giáo lễ báp têm và đền thờ cần thiết của họ, thì tức là [anh chị em] đang giúp quy tụ Y Sơ Ra Ên.”

Chủ Tịch Russell M. Nelson

“Tấm Lòng Thành và Tâm Hồn Đầy Thiện Chí”

Việc làm phần vụ của chúng ta thì đơn giản hơn chúng ta có thể tưởng tượng bởi vì chúng ta không cần phải mang những tài năng hay khả năng phi thường vào công việc của Chúa. Yêu cầu của Ngài chỉ là sự cam kết và sẵn lòng. Chúa đã phán với Các Thánh Hữu ở Kirtland, Ohio: “Này, Chúa đòi hỏi tấm lòng thành và tâm hồn đầy thiện chí” (Giáo Lý và Giao Ước 64:34). Chúa có thể làm cho người sẵn lòng có khả năng, nhưng Ngài không thể hoặc sẽ không làm cho người có khả năng sẵn lòng. Nói cách khác, nếu chúng ta cam kết và sẵn lòng, thì Ngài có thể sử dụng chúng ta. Nhưng cho dù chúng ta có tài năng đến đâu đi nữa thì Ngài cũng sẽ không sử dụng chúng ta trừ khi chúng ta cam kết với công việc của Ngài và sẵn lòng giúp đỡ Ngài.

Samuel và Anna-Maria Koivisto đã cho thấy cả sự cam kết lẫn sự sẵn lòng. Ngay sau khi kết hôn, gia đình Koivistos chuyển từ Jyväskylä, Phần Lan, đến Göteborg, Thụy Điển, để theo đuổi các cơ hội nghề nghiệp. Sau khi đến nơi, Anh Koivisto được mời đến thăm Chủ Tịch Leif G. Mattsson, một cố vấn trong chủ tịch đoàn Giáo Khu Göteborg Thụy Điển. Vì Samuel không nói được tiếng Thụy Điển nên cuộc phỏng vấn được thực hiện bằng tiếng Anh.

Sau một chuyến thăm ngắn, Chủ Tịch Mattsson đã kêu gọi Samuel phục vụ với tư cách là người lãnh đạo truyền giáo trong tiểu giáo khu Utby. Samuel chỉ ra điều hiển nhiên: “Nhưng tôi không nói được tiếng Thụy Điển.”

Chủ Tịch Mattsson nghiêng mình về phía trước bàn làm việc của mình và thẳng thắn hỏi: “Tôi có hỏi là anh có thể nói tiếng Thụy Điển, hay tôi hỏi anh có sẵn lòng phục vụ Chúa?”

Samuel trả lời: “Ông hỏi tôi có sẵn lòng phục vụ Chúa không. Và tôi sẵn lòng.”

Sa Mu Ên chấp nhận sự kêu gọi đó. Anna-Maria cũng chấp nhận những sự kêu gọi. Cả hai người đều phục vụ trung tín và học nói tiếng Thụy Điển lưu loát trong thời gian họ phục vụ.

Sự cam kết và ước muốn phục vụ Chúa đã trở thành điểm đặc trưng trong cuộc sống của Samuel và Anna-Maria. Họ là những anh hùng bình thường trong Giáo Hội. Họ đã trung tín phục vụ mỗi khi được yêu cầu. Họ đã dạy tôi rằng khi chúng ta phục vụ, chúng ta sử dụng tài năng chúng ta có (xin xem Giáo Lý và Giao Ước 60:13), và sau đó Chúa sẽ giúp chúng ta hoàn thành các mục đích của Ngài.

Khi sẵn lòng phục vụ, chúng ta cố gắng không than phiền hay ta thán, vì chúng ta không muốn làm hoen ố sự phục vụ của mình trong bất kỳ phương diện nào. Lời phàn nàn có thể là một dấu hiệu của sự dao động trong cam kết, hoặc là tình yêu mến của chúng ta dành cho Đấng Cứu Rỗi không như mong muốn. Nếu không được kiểm soát, việc ta thán có thể tiến triển thành hành động nổi loạn chống lại Chúa. Sự tiến triển này được tìm thấy trong cuộc sống của Ezra Booth, một trong những người cải đạo đầu tiên theo Giáo Hội ở Ohio, là người được kêu gọi với tư cách là người truyền giáo ở Missouri.

Khi rời Ohio vào tháng Sáu năm 1831, Ezra rất buồn vì một số người truyền giáo có thể đi bằng xe ngựa trong khi ông phải đi bộ trong cái nóng của mùa hè, thuyết giảng trên đường đi. Ông ta thán. Khi đến Missouri, ông cảm thấy nản lòng. Missouri không như những gì ông mong đợi. Thay vào đó, ông nhìn xung quanh và nhận thấy rằng “viễn cảnh có vẻ hơi ảm đạm”.

Ezra ngày càng trở nên hoài nghi, mỉa mai và chỉ trích. Sau khi rời Missouri, thay vì rao giảng như ông đã được kêu gọi, ông đã trở lại Ohio càng nhanh càng tốt. Sự ta thán ban đầu của ông dần phát triển thành sự dao động và cuối cùng mất niềm tin vào những kinh nghiệm thuộc linh trước đây của mình. Khônng lâu sau, Ezra đã rời bỏ Giáo Hội và “cuối cùng ‘từ bỏ Ky Tô giáo và trở thành một người theo thuyết bất khả tri.’”

Điều tương tự cũng có thể xảy ra với chúng ta nếu chúng ta không cẩn thận. Nếu chúng ta không duy trì một quan điểm vĩnh cửu, tự nhắc nhở rằng công việc này thực sự là của ai, thì chúng ta có thể phàn nàn, dao động, và cuối cùng đánh mất đức tin mà chúng ta có.

Tôi cầu nguyện rằng chúng ta có thể chọn noi theo Chúa Giê Su Ky Tô bằng cách tham gia cùng Ngài trong công việc của Ngài. Khi làm như vậy, chúng ta được ban cho “những lời hứa rất quí rất lớn” (2 Phi E Rơ 1:4). Các phước lành này gồm có sự tha thứ tội lỗi (xin xem Giáo Lý và Giao Ước 60:761:2, 3462:364:3), sự cứu rỗi (xin xem Giáo Lý và Giao Ước 6:1356:2), và sự tôn cao (xin xem Giáo Lý và Giao Ước 58:3–1159:23). Thật vậy, chúng ta được hứa với ân tứ lớn lao nhất mà Thượng Đế có thể ban cho—cuộc sống vĩnh cửu.