Podcast: Play in new window | Embed
Bài của Chị Jessica Brousseau làm việc tại các tạp chí của Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô
Vào nửa năm cuối trung học, tôi đã nhận được một điều bất ngờ lớn. Cha mẹ tôi đã được kêu gọi để chủ tọa Phái Bộ Truyền Giáo Uruguay Montevideo, điều này có nghĩa là họ sẽ chuyển đến đầu bên kia của thế giới cùng với bốn đứa em của tôi. Tôi đã rất căng thẳng về việc tốt nghiệp trung học, nhưng giờ đây tôi sẽ đi học đại học và chỉ có một mình, và gia đình của tôi thì ở một lục địa khác. Tôi cảm thấy rất kinh hãi.
Sự chuyển đổi từ trung học qua đại học là cực kỳ khó khăn cho tôi. Mặc dù xung quanh tôi là các bạn cùng phòng và hàng ngàn sinh viên tốt bụng, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn nhiều đến như vậy. Áp lực từ trường học vô cùng choáng ngợp. Tôi không biết mình muốn học gì và thấy các lớp học rất khó. Tôi cũng đang vật lộn với một mối quan hệ bị thao túng về mặt cảm xúc, điều này đã gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tâm thần của tôi. Nỗi sợ về tương lai làm tôi choáng ngợp.
Chẳng bao lâu những cảm giác trầm cảm, sợ hãi, và cô đơn khiến tôi cảm thấy khó để sinh hoạt bình thường. Ngay cả những việc làm thường ngày cũng trở nên bất khả thi. Một buổi sáng nọ, tôi đã cầu nguyện xin Cha Thiên Thượng ban cho tôi sức mạnh vượt qua được ngày hôm đó. Tôi cầu nguyện lên Ngài rằng “Con không thể tiếp tục một mình được.” Trong một khoảnh khắc hiếm hoi minh mẫn về tinh thần và cảm xúc, những lời này đến với tâm trí tôi “Con không cần phải làm vậy.” Sự bình an tràn ngập tâm trí tôi. Cơn bão trong tâm trí tôi được làm lặng đi.
Vài tháng (và năm) tiếp theo đều không dễ dàng. Cảm giác trầm cảm và cô đơn không biến đi ngay tức thì. Nhưng lần đầu tiên, tôi hiểu được ở mức độ cá nhân về ý nghĩa của việc có một Đấng Cứu Rỗi. Tôi biết Ngài hiểu những thử thách và nỗi đau của tôi. Tôi biết Ngài là Đấng duy nhất có thể giúp đỡ tôi, và Ngài đã làm như vậy.
Nhiều năm sau, tôi là một người truyền giáo được giải nhiệm trở về, tốt nghiệp đại học, và kết hôn hạnh phúc. Và tôi biết tôi sẽ không thể đạt được bất kỳ một mục tiêu nào trong số đó nếu tôi đã không tin cậy nơi Chúa.
Hãy Êm Đi, Lặng Đi!
Chúa Giê Su đang ngủ trên thuyền cùng các Sứ Đồ của Ngài thì một cơn bão lớn kéo đến. Các Sứ Đồ đánh thức Chúa Giê Su và nói rằng “Thầy ôi, Thầy không lo chúng ta chết sao?” (Mác 4:38). Ngay khi họ nghĩ rằng họ sẽ chết bởi cơn bão dữ dội, thì Chúa Giê Su thức dậy, “quở gió và phán cùng biển rằng: “Hãy êm đi, lặng đi. Gió liền dứt và đều yên lặng như tờ” (Mác 4:39).
Có bao nhiêu lần trong cuộc sống của mình các em đã từng băn khoăn “Ngài không lo [tôi] chết sao?” Đôi khi, khi các em trải qua những thử thách khó khăn, các em sẽ rất dễ cảm thấy cô đơn và bị bỏ rơi. Các em có thể thắc mắc tại sao Chúa không làm êm lặng những cơn bão tố của mình. Dường như cuộc sống của em sẽ chẳng bao giờ có được “sự êm lặng lớn lao đó” mà được nói đến trong câu 39.
Tuy vậy, một phần quan trọng của câu chuyện này là nguyên tắc mà Đấng Cứu Rỗi giảng dạy sau đó. Đoạn, Ngài phán cùng môn đồ rằng: “Sao các ngươi sợ? Chưa có đức tin sao?” (Mác 4:40). Trong giây phút sợ hãi và tuyệt vọng, các Sứ Đồ đã quên họ đang ở cùng ai. Vị Nam Tử của Thượng Đế, Đấng đã sáng tạo ra trái đất, đang ngủ trên thuyền của họ. Tại sao họ lại sợ hãi?
Trong giây phút sợ hãi và tuyệt vọng, các Sứ Đồ đã quên họ đang ở cùng ai.
Cũng giống như vậy, Đấng Cứu Rỗi có quyền năng làm lặng đi bất kỳ cơn bão nào trong cuộc đời các em. Ngài có thể chữa lành nỗi đau của các em, làm vơi nhẹ những gánh nặng, và đem đến ánh sáng khi các em đang ở trong bóng tối. Phần vụ của các em trong tiến trình này là thực hành đức tin lớn lao hơn nơi Chúa Giê Su Ky Tô.
Tìm Thấy Sức Mạnh từ Chúa
Việc có đức tin gia tăng có thể mang lại nhiều quyền năng của Đấng Ky Tô trong cuộc sống các em. Khi Razafimalaza đến từ Madagascar sắp hoàn thành một năm học đầy khó khăn, thì dì của cậu ấy qua đời. Cậu ấy bị suy sụp. Cậu ấy gần như không thể nào tập trung được ở trường học. Cậu ấy đang chuẩn bị thi cuối kỳ. Cậu đã cầu nguyện “Xin hãy cất khỏi những buồn phiền và ban cho con sức mạnh để tham gia kỳ thi ngày mai.” Sau khi cầu nguyện, Razafimalaza đã cảm thấy được củng cố. Cậu nói “Tôi cảm thấy như tôi đã quên đi nỗi buồn của mình.” “Thượng Đế ban cho tôi sức mạnh để làm bất cứ điều gì.”
Điều quan trọng cần ghi nhớ rằng đôi khi Chúa làm lặng đi những cơn bão trong cuộc đời các em, và đôi khi thay vì thế, Ngài làm dịu và an ủi các em khi cơn bão nổi lên. Khi có đức tin nơi Ngài, các em cũng tin cậy vào ý muốn và kỳ định của Ngài. Các em tin rằng Ngài sẽ giúp đỡ các em, bất kể là sự bình an và thanh thản thực sự đến vào khi nào.
Tin Cậy vào Kỳ Định của Ngài
Một thiếu nữ tên là Ann thường cảm thấy sợ hãi. Em nói: “Tôi phải đối phó với bệnh lo lắng nghiêm trọng và ADHD (rối loạn tặng động, giảm chú ý) nhẹ.” “Đôi khi điều này khiến tôi bị người khác hiểu lầm, và rất khó cho tôi để giữ một quan điểm vĩnh cửu. Gần đây, tôi đọc về Sa Ra trong Sáng Thế Ký, là người đã chờ đợi hàng thập kỷ để có một đứa con. Tôi đã nhận ra rằng tôi có thể cũng sẽ phải chờ đợi một thời gian dài để được chữa lành. Tôi biết rằng Đấng Ky Tô sẽ không bỏ mặc tôi khi tôi cảm thấy lo lắng. Ngài ở bên tôi để giúp tôi vượt qua điều đó.”
Việc chọn tin cậy nơi Chúa không có nghĩa là các em phải lờ đi những thử thách lớn trong cuộc đời mình. Tuy nhiên, việc đó có nghĩa là các em nên “tập trung vào sự vĩ đại vô hạn, lòng nhân từ, và quyền năng tuyệt đối của Thượng Đế [của các em], tin cậy vào Ngài … với một tấm lòng hân hoan.”1 Khi các em cô đơn, buồn phiền, lo lắng, hoặc chờ đợi để nhận được các phước lành đã được hứa, hãy nhớ câu hỏi này: Các em đang chờ đợi “sự bình an lớn lao” với một tấm lòng sợ hãi hay với một tấm lòng trung tín?