Podcast số 266 – Liahona tháng 2, 2014 – Hãy Phục Vụ Chúa Với Tình Yêu Thương – Thomas S. Monson (1927-2018)

Bài của Cựu Chủ Tịch Thomas S. Monson (1927-2018) của Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô

Chúa Giê Su Ky Tô đã dạy: “Vì ai muốn cứu sự sống mình thì sẽ mất, còn ai vì cớ ta mất sự sống, thì sẽ cứu” (Lu Ca 9:24).

Chủ Tịch Thomas S. Monson nói: “Tôi tin Đấng Cứu Rỗi đang phán cùng chúng ta rằng cuộc sống của chúng ta sẽ có rất ít mục đích trừ khi chúng ta chịu hy sinh phục vụ những người khác.” Những người chỉ sống cho bản thân mình thì cuối cùng cũng héo tàn và theo nghĩa bóng đánh mất cuộc sống của họ, trong khi những người hy sinh bản thân của mình để phục vụ những người khác thì tăng trưởng và phát triển mạnh—và quả thật cứu mạng sống của họ.”1

Trong đoạn trích sau đây từ giáo vụ của Chủ Tịch Monson, ông nhắc nhở Các Thánh Hữu Ngày Sau rằng họ là bàn tay của Chúa và rằng các phước lành vĩnh cửu đang chờ đợi những người trung thành phục vụ những người khác.

Sự Phục Vụ trong Đền Thờ

“Sự phục vụ quan trọng được thực hiện khi chúng ta làm các giáo lễ thay cho những người đã qua đời. Trong nhiều trường hợp, chúng ta không biết những người mà chúng ta làm công việc thay cho họ. Chúng ta không hy vọng được cám ơn cũng như không bảo đảm rằng họ sẽ chấp nhận điều mà chúng ta làm cho họ. Tuy nhiên, chúng ta phục vụ, và trong khi phục vụ chúng ta đạt được điều mà có được không phải là nhờ vào nỗ lực nào khác: chúng ta thật sự trở thành những người giải cứu trên Núi Si Ôn. Khi Đấng Cứu Rỗi phó mạng sống của Ngài làm sự hy sinh thay cho chúng ta, để chúng ta, ở trong một mức độ nhỏ nào đó, cũng làm như vậy khi chúng ta làm công việc trong đền thờ thay cho những người không thể tiến triển được trừ khi những người như chúng ta làm một điều gì đó thay cho họ ở đây trên thế gian.”2

Chúng Ta Là Bàn Tay của Chúa

“Thưa các anh chị em, chúng ta sống ở giữa những người đang cần được sự chú ý, lời khích lệ, hỗ trợ, an ủi và lòng nhân từ của chúng ta—cho dù họ là những người trong gia đình, bạn bè, người quen hay người lạ. Chúng ta đều là bàn tay của Chúa nơi đây trên thế gian, với lệnh truyền phải phục vụ và nâng đỡ các con cái của Ngài. Ngài trông cậy vào mỗi người chúng ta. …

“Sự phục vụ mà tất cả chúng ta đã được kêu gọi là sự phục vụ Chúa Giê Su Ky Tô.3

Phục Vụ dưới Bóng của Đấng Cứu Rỗi

“Trong Tân Thế Giới, Chúa phục sinh đã phán: ′Các ngươi biết những điều gì mình phải làm trong giáo hội của ta; vì những công việc mà các ngươi thấy ta làm, các ngươi cũng sẽ phải làm như vậy; vì những gì các ngươi trông thấy ta làm, các ngươi cũng sẽ phải làm theo’ [3 Nê Phi 27:21].

“Chúng ta ban phước cho những người khác khi chúng ta phục vụ dưới bóng của “Đức Chúa Giê Su ở Na Xa Rét …Ngài đi từ nơi nọ qua chỗ kia làm phước’ [Công Vụ Các Sứ Đồ 10:38]. Thượng Đế ban phước cho chúng ta để tìm ra niềm vui trong việc phục vụ Cha Thiên Thượng khi chúng ta phục vụ con cái của Ngài trên thế gian.”4

Sự Cần Thiết để Phục Vụ

“Chúng ta cần có được một cơ hội để phục vụ. Đối với các tín hữu không tích cực hoặc đang do dự để tích cực trở lại, chúng ta có thể thành tâm tìm kiếm để tìm tới họ một cách nào đó. Việc mời họ phục vụ trong một nhiệm vụ nào đó có lẽ đúng là điều cần để khuyến khích họ trở lại tích cực hoàn toàn. Nhưng đôi khi các vị lãnh đạo lại miễn cưỡng giúp đỡ bằng cách kêu gọi họ phục vụ. Chúng ta cần phải nhớ rằng con người có thể thay đổi. Họ có thể từ bỏ những thói quen xấu. Họ có thể hối cải những điều phạm giới của họ. Họ có thể mang chức tư tế một cách xứng đáng. Và họ có thể phục vụ Chúa một cách siêng năng.”5

Chúng Ta Có Làm Tất Cả Những Gì Chúng Ta Nên Làm Không?

“Thế gian đang cần đến sự giúp đỡ của chúng ta. Chúng ta có làm tất cả những gì chúng ta nên làm không? Chúng ta có nhớ lại những lời của Chủ Tịch John Taylor: ‛Nếu ta không làm vinh hiển những sự kêu gọi của mình thì Thượng Đế sẽ bắt ta chịu trách nhiệm về những người đáng lẽ chúng ta đã có thể cứu vớt nếu chúng ta đã làm bổn phận của mình’? Teachings of Presidents of the Church: John Taylor (2001), 164]. Có những bàn chân cần chúng ta làm cho vững chắc, những bàn tay cần chúng ta nắm chặt, những ý nghĩ cần chúng ta khích lệ, những tấm lòng cần chúng ta soi dẫn, và những người cần được cứu vớt. Các phước lành vĩnh cửu đang chờ đón các anh em. Đặc ân của các anh em không phải là đặc ân để làm những người khách đứng ngoài quan sát mà là những người tham gia vào sự phục vụ.”6