Podcast: Play in new window | Embed
Bài của Anh Gianfranco Vizzini, một tín hữu của Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô đang sống tại Gauteng, Nam Phi
Sau hai năm theo học ngành toán định phí bảo hiểm và tài chính, tôi đã có một thúc giục mạnh mẽ để đi phục vụ truyền giáo. Tôi đã chọn đi phục vụ, mặc dù tôi có thể sẽ bị mất một số tín chỉ đại học mà cần phải học liên tiếp mới được.
Một thời gian ngắn sau đó, khi tôi đọc đơn kêu gọi phục vụ truyền giáo của mình là đến Phái Bộ Truyền Giáo Utah Salt Lake City Central, khoảnh khắc đó thật kỳ lạ. Tôi không biết ai đã từng phục vụ ở Salt Lake City. Tôi nghĩ có lẽ tôi đã mở nhầm đơn kêu gọi phục vụ truyền giáo. Khi đến Salt Lake City, tôi cảm thấy rằng mọi thứ khác xa với những gì tôi đã biết. Tôi thấy mình đang đạp xe đạp trong tuyết mà không hề biết phải làm gì để trở thành một người truyền giáo. Sự khác biệt về văn hóa và khí hậu giữa Salt Lake City và Nam Phi dường như cũng xa vời như khoảng cách địa lý của hai nơi này vậy.
Trong khu vực đầu tiên của tôi, người bạn đồng hành của tôi và tôi đến thăm và ăn tối cùng một tín hữu tên là Chris Ruppel. Anh ấy hỏi liệu một trong hai chúng tôi có biết gì về âm nhạc không. Người bạn đồng hành của tôi nói rằng tôi chơi piano và hát, vì vậy tôi đã hát một bài hát cho gia đình. Rồi một điều đặc biệt đã xảy ra. Anh Ruppel nhìn tôi và nói: “Anh Cả Vizzini, nếu anh tiếp tục hát như thế, anh sẽ là một người truyền giáo thành công.” Tôi nghĩ đó là một lời tử tế mà anh ấy đã dành cho tôi nhưng tôi không nghĩ nhiều về nó.
Một vài tháng sau, cùng với Anh Ruppel, tôi đã giúp tổ chức một buổi họp âm nhạc đặc biệt fireside dành cho người truyền giáo. Ở mọi khu vực mà tôi phục vụ sau đó, chúng tôi đều sử dụng cùng một cách thức tổ chức buổi họp đặc biệt fireside này. Nhiều người đã tham gia với chúng tôi, từ các tín hữu giáo khu đến các nhạc sĩ có tiếng ở địa phương và các tín hữu thuộc các tín ngưỡng khác. Chúng tôi đã giảng dạy về Đấng Cứu Rỗi qua âm nhạc cho những người mà nếu không có âm nhạc thì họ sẽ không muốn ngồi nghe hết một bài học. Tôi biết được rằng âm nhạc có thể chạm đến cả người nghèo lẫn người giàu, người có học lẫn người ít học.
Công việc truyền giáo của tôi đã dạy tôi rằng tôi có thể làm những việc khó khăn. Khi phục vụ trong một khu vực xa xôi và quá khác biệt với quê hương của mình, tôi biết được rằng tất cả mọi người đều là con cái của Thượng Đế. Tôi đã thấy các phép lạ trong cuộc sống của những người ở bên kia trái đất nơi Utah, và tôi đã thấy cả những phép lạ ở Nam Phi này. Tôi biết rằng nếu chúng ta chỉ cần có đức tin, phép lạ có thể xảy ra trong cuộc sống của mỗi chúng ta (xin xem Mặc Môn 9:15–21).