Podcast: Play in new window | Embed
Bài của Anh Norman Hill, một tín hữu của Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô đang sống tại Utah, Hoa Kỳ
Nhà của Chúa là nơi của sự mặc khải. Chúng ta càng đi đền thờ thường xuyên, thì chúng ta càng dễ nhận được sự mặc khải hơn.
Nhà của Chúa không chỉ là một tòa nhà thiêng liêng nơi mà chúng ta làm công việc cứu rỗi mà còn là nơi của sự mặc khải, nơi mà những thúc giục lớn và nhỏ có thể xảy ra, nơi mà những vết thương trong tâm hồn chúng ta có thể được chữa lành, và nơi mà Chúa có thể khuấy động tấm lòng chúng ta trong những cách thức bất ngờ.
Một Ấn Tượng Đặc Biệt
Khi tôi phục vụ với tư cách là người phụ giúp thực hiện giáo lễ trong Đền Thờ Houston Texas, một nhóm những người đi xe máy rẽ vào bãi đậu xe của chúng tôi và hỏi liệu họ có thể vào đền thờ được không. Chủ tịch đền thờ, Richard Sutton, giải thích cho nhóm về mục đích của đền thờ và việc cần thiết phải có một giấy giới thiệu đi đền thờ để vào được tòa nhà. Người trưởng nhóm và bạn đồng hành của anh ta đặc biệt rất quan tâm.
“Tôi cảm thấy một cái gì đó khi đi ngang qua tòa nhà của quý vị,” anh ta nói. “Tôi không giải thích được, nhưng đó thật là một ấn tượng đặc biệt đến mức tôi muốn tìm hiểu xem điều gì có thể đã khiến tôi có cảm giác đó.”
Cặp này muốn tìm hiểu thêm, nên Chủ Tịch Sutton đã thu xếp cho những người truyền giáo đến gặp anh ta.
Hơn một năm rưỡi sau đó, có tiếng gõ cửa văn phòng của Chủ Tịch Sutton trong đền thờ. “Anh sẽ không nhận ra tôi đâu, nhưng cách đây một thời gian tôi có đến đây bằng xe máy với một vài người bạn. Lúc đó, tôi chỉ có thể nhìn ở bên ngoài.” Anh ta nói tiếp, tay giơ lên giấy giới thiệu đi đền thờ: “Hôm nay tôi sẽ nhìn từ bên trong.”
Ngôn Ngữ Thứ Hai
Khi Dean và Bonnie Hill được kêu gọi phục vụ với tư cách là những người truyền giáo cao niên ở Đền Thờ Cochabamba Bolivia, Bonnie đã rất sợ hãi. Chị chưa bao giờ học tiếng Tây Ban Nha và không chắc chắn về khả năng của chị để thực hiện các giáo lễ cần thiết hoặc liên hệ với người khác bằng một ngôn ngữ xa lạ. Một phước lành chức tư tế đã hứa với chị rằng chị sẽ có thể giao tiếp bằng lời nói và bằng Thánh Linh trong tiếng Tây Ban Nha.
“Tôi thực sự không thể nói được nhiều tiếng Tây Ban Nha ở bên ngoài đền thờ,” chị nói. “Nhưng trong nhà của Chúa, việc đó dường như đến với tôi một cách dễ dàng.”
Thậm chí sau khi vợ chồng chị trở về nhà và tham dự các phiên lễ bằng tiếng Tây Ban Nha ở Đền Thờ Ogden Utah, những người tham dự đền thờ đã nhận xét về giọng phát âm tuyệt vời của chị.
Làm Điều Gì Đó để Cảm Nhận Được Niềm Vui
Chủ Tịch Russell M. Nelson đã nói: “Chúng ta có thể được soi dẫn suốt ngày về những kinh nghiệm đền thờ và lịch sử gia đình mà những người khác đã có. Nhưng chúng ta cần phải làm điều gì đó để thực sự tự mình cảm nhận được niềm vui.”1
Niềm vui và cảm hứng cũng như những thúc giục và sự trấn an đang chờ đón chúng ta trong đền thờ. Có một thiên ngôn được nói và hiểu ở trong đó mà không có ở bất cứ nơi nào trên thế gian. Chúng ta nhận được sự mặc khải Chúa mong muốn ban cho chúng ta trong đền thờ khi chúng ta không chỉ tham dự đền thờ mà còn đến đó để trông mong nhận được sự mặc khải. Đây là một số ví dụ về cảm hứng nhận được:
- Martin Goury ở Bờ Biển Ngà đã tìm kiếm sự chỉ dẫn trong đền thờ về một vấn đề quan trọng trong cuộc sống và đã có được một sự xác nhận đáng chú ý rằng lời cầu nguyện của anh ta về điều đó đã được đáp ứng. Đây là nguyên tắc mà Chúa đã giảng dạy Oliver Cowdery: “Hãy hồi tưởng lại đêm mà ngươi đã cầu khẩn ta trong lòng ngươi. … Ta chẳng đã phán bình an cho tâm trí ngươi về vấn đề này rồi hay sao?” (Giáo Lý và Giao Ước 6:22, 23).
- Randy Bronson sống gần Đền Thờ Payson Utah và dành ra nhiều năm nghiên cứu lịch sử gia đình. “Nhưng tôi có con trai kém tích cực, và tôi thường không biết chắc tôi có thể làm gì cho nó. Vậy nên tôi không chỉ cho tên nó vào danh sách cầu nguyện trong đền thờ, mà tôi còn cầu nguyện khẩn thiết trong đền thờ, cố gắng tìm xem tôi có thể làm gì cho nó. Tôi có được những ý niệm mơ hồ về điều gì tôi có thể nói hoặc làm cho nó.”
- “Chị là một người mẹ tốt,” Stephanie Fackrell Hill nói với một người lạ trong Đền Thờ Logan Utah. “Làm sao chị biết được?” người mẹ trẻ hỏi đầy lưỡng lự. Chị Hill nói: “Tôi thấy màu vẽ của trẻ con trên tay chị, và khi tôi nhìn thấy, tôi cảm thấy được Thánh Linh thúc giục để nói với chị.” Người mẹ trẻ đã cố gắng giấu hai bàn tay của mình. Cảm thấy nhẹ người, bây giờ chị cảm thấy được chấp nhận thay vì khiến người ta để ý đến.
Đền thờ không chỉ là nơi để giúp cứu rỗi cho các tổ tiên của chúng ta mà còn để nhận được kiểu mặc khải mà có thể chỉ dẫn chúng ta và những người khác trên con đường giao ước. Chủ Tịch Nelson đã nói: “Mỗi người chúng ta cần sự củng cố và giảng dạy liên tục của Thánh Linh mà chỉ có thể có trong nhà của Chúa.”2 Những sự thúc giục và những ấn tượng này mà nhận được trong ngôi nhà thánh của Ngài dạy chúng ta nhìn nhận như Chúa Giê Su nhìn nhận, lắng nghe như Ngài lắng nghe, và sống như Ngài đã sống.