Podcast: Play in new window | Embed
Bài của Anh Cả Dieter F. Uchtdorf thuộc Nhóm Túc Số Mười Hai Vị Sứ Đồ của Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô
Khi tôi suy nghĩ về di sản những người tiền phong để lại, một trong những điều thôi thúc nhất đến với tâm trí tôi là bài thánh ca “Cùng Lại Nhau Đây, Hỡi Các Thánh Hữu” (Thánh Ca và Các Bài Ca Thiếu Nhi, số 2). Những người này đã đi một cuộc hành trình dài tới Thung Lũng Salt Lake và thường hát bài thánh ca này trong suốt chặng đường của họ.
Tôi nhận thức rất rõ rằng mọi việc đã không được tốt đẹp với những Thánh Hữu này. Họ đã bị đau ốm, nóng nực, mệt mỏi, lạnh, sợ hãi, đói khát, đau đớn, nghi ngờ và thậm chí cả cái chết.
Nhưng mặc dù họ có đủ mọi lý do để hét lên rằng, “Tất cả đều không tốt đẹp”, nhưng họ vẫn nuôi dưỡng một thái độ mà chúng ta không thể không ngưỡng mộ ngày nay. Họ vượt lên những lo lắng của mình để hướng tới những phước lành vĩnh cửu. Họ biết ơn trong những hoàn cảnh của mình. Mặc dù thực tế có trái ngược, họ vẫn hát với lòng tin chắc trong tâm hồn của mình rằng, “Tất cả đều tốt đẹp”.
Lời khen ngợi của chúng ta dành cho những người tiền phong là vô nghĩa nếu điều đó không khiến cho chúng ta ngẫm nghĩ trong lòng. Tôi đề cập đến một vài đức tính của họ mà soi dẫn tôi khi tôi suy ngẫm về sự hi sinh và cam kết của họ.
Lòng Trắc ẩn
Những người tiền phong chăm sóc lẫn nhau bất kể lai lịch xã hội, kinh tế hay chính trị của họ. Thậm chí khi điều đó làm chậm cuộc hành trình của họ, làm bất tiện, hoặc sự hi sinh bản thân và khó nhọc, nhưng họ vẫn giúp đỡ lẫn nhau.
Trong thế giới có tính chất đảng phái và tập trung vào mục tiêu của chúng ta, những mục tiêu cá nhân hay đảng phái có thể được ưu tiên hơn việc chăm sóc những người khác hay củng cố vương quốc của Thượng Đế. Trong xã hội ngày nay, việc đạt được các mục tiêu ý thức hệ nào đó có thể coi là một thước đo giá trị của chúng ta.
Việc đặt ra và đạt được các mục tiêu có thể là một điều tuyệt vời. Nhưng khi sự thành công trong việc đạt được các mục tiêu đến bằng cái giá của việc thiếu quan tâm, lờ đi, hay làm tổn thương những người khác, thì cái giá cho sự thành công đó có lẽ quá đắt.
Những người tiền phong đó đã chăm sóc những người trong đoàn của họ, nhưng họ cũng quan tâm đến những người sẽ đến sau họ, vì thế họ trồng các hoa màu cho những đoàn xe kéo sẽ đến sau.
Họ đã biết được sức mạnh của gia đình và bạn bè. Và bởi vì họ đã nương tựa vào nhau, họ đã trở nên mạnh mẽ. Bạn bè trở thành gia đình.
Những người tiền phong đóng vai trò như là một sự nhắc nhở tốt về lý do tại sao chúng ta phải thoát khỏi sự cám dỗ làm cô lập chúng ta, thay vào đó nên tìm đến giúp đỡ nhau và có lòng trắc ẩn và tình yêu thương lẫn nhau.
Sự Làm Việc
“Cùng lại nhau đây, không việc chi phải kinh hãi.”
Cụm từ này đã trở thành một thánh ca cho những người hành trình mệt mỏi đó. Thật khó tưởng tượng được những tâm hồn tuyệt vời này đã chăm chỉ làm việc biết bao. Đi bộ là một trong những điều dễ nhất họ đã làm. Tất cả họ đều phải cùng nhau cung cấp thực phẩm, sửa chữa xe kéo, chăm lo súc vật, phục vụ người đau yếu, tìm kiếm và thu thập nước, cũng như bảo vệ họ khỏi những hiểm họa rình rập và nhiều mối nguy hiểm của vùng hoang dã.
Họ dậy sớm vào mỗi buổi sáng với những mục đích và mục tiêu rõ ràng mà ai cũng hiểu: nhằm phục vụ Thượng Đế và những người đồng hành với họ và đi tới Thung Lũng Salt Lake. Hàng ngày những mục đích và mục tiêu đó luôn rõ ràng đối với họ; họ biết điều họ cần phải thực hiện và tiến bộ của mỗi ngày là rất quan trọng.
Trong thời đại của chúng ta—khi có quá nhiều điều chúng ta mong muốn lại quá dễ dàng đạt được—thật dễ để bị cám dỗ để bỏ qua một bên hay bỏ cuộc khi mà con đường dường như hơi gập ghềnh hoặc gặp phải những con dốc đứng trước mắt chúng ta. Trong những lúc như vậy, điều có thể soi dẫn cho chúng ta là nhớ lại tấm gương của những người nam, người nữ, và trẻ em đã không để cho việc ốm đau, nỗi vất vả, và thậm chí là cái chết ngăn cản họ đi khỏi con đường họ đã lựa chọn.
Những người tiền phong đã học được rằng việc làm những điều khó khăn làm tăng thêm và củng cố sức mạnh cho thân thể, tâm trí và tinh thần của họ; làm tăng lên gấp bội sự hiểu biết về bản tính thiêng liêng của họ; và gia tăng lòng trắc ẩn của họ đối với những người khác. Thói quen này đã làm tâm hồn họ vững chắc và trở thành một phước lành cho họ sau cuộc hành trình dài băng qua những cánh đồng và núi non.
Sự Lạc Quan
Khi những người tiền phong cất tiếng hát, họ đã bày tỏ một bài học thứ ba: “Với niềm vui, ta cùng đi.”
Đó là một trong những điều mỉa mai lớn lao của thời đại chúng ta trong khi chúng ta được ban phước quá nhiều mà vẫn có thể không được vui. Những điều kỳ diệu của sự thịnh vượng và công nghệ tràn ngập chúng ta và mang đến cho chúng ta sự an toàn, giải trí, cảm giác hài lòng tức thì, và tiện lợi. Vậy mà chúng ta vẫn thấy quá nhiều điều bất hạnh xung quanh mình.
Những người tiền phong, là những người đã hi sinh rất nhiều, họ đã hành trình bất chấp đói khát và thậm chí không có được những nhu yếu phẩm cơ bản nhất để sống sót. Họ hiểu được rằng hạnh phúc không đến vì may mắn hay tình cờ. Và cũng chắc chắn hạnh phúc cũng không đến từ việc có được tất cả những ước muốn của chúng ta thành hiện thực. Hạnh phúc không đến từ các hoàn cảnh bên ngoài. Hạnh phúc đến từ bên trong—bất kể có điều gì đang xảy ra xung quanh chúng ta.
Những người tiền phong biết điều đó, và với tinh thần đó họ đã tìm thấy được hạnh phúc trong mỗi hoàn cảnh và mỗi thử thách—thậm chí trong những thử thách mà khiến họ buồn rầu và lo lắng từ đáy lòng.
Thử thách
Chúng ta thỉnh thoảng nhìn lại điều mà những người tiền phong đã chịu đựng và với sự nhẹ nhõm nói rằng, “Xin tạ ơn Chúa con đã không sống vào thời điểm đó.” Nhưng tôi tự hỏi nếu những người tiền phong can đảm đó, nếu họ có thể trông thấy chúng ta ngày nay, có lẽ sẽ không nói lên những lời lo âu như vậy.
Mặc dù thời gian và hoàn cảnh đã thay đổi, nhưng những nguyên tắc về việc đối phó với những thử thách và sống với nhau một cách thành công với tư cách là một cộng đồng quan tâm và thịnh vượng dưới bày tay của Thượng Đế vẫn không hề thay đổi.
Từ những người tiền phong mà chúng ta có thể học hỏi để có được đức tin và sự tin cậy vào Thượng Đế. Chúng ta có thể học hỏi để có được lòng trắc ẩn đối với người khác. Chúng ta có thể học được rằng công việc làm và sự chăm chỉ ban phước cho chúng ta không chỉ về mặt vật chất mà còn cả mặt tinh thần. Chúng ta có thể học được rằng hạnh phúc luôn có sẵn cho chúng ta bất kể hoàn cảnh chúng ta ra sao.
Cách tốt nhất chúng ta có thể tôn kính và thể hiện lòng biết ơn tới những người tiền phong là bằng việc sống trung tín với các lệnh truyền của Thượng Đế, lòng trắc ẩn và tình yêu thương đối với đồng bào của mình, và sự chăm chỉ, tính lạc quan và vui vẻ mà những người tiền phong đã thể hiện một cách tốt đẹp trong cuộc sống của chính họ.
Khi chúng ta làm như vậy, chúng ta có thể vươn tay ra qua hàng thập niên, nắm tay những người tiền phong cao quý đó, và cùng cất cao giọng hát với họ: “Tất cả đều tốt! Mọi điều đẹp!”