Podcast: Play in new window | Embed
Tôi cảm thấy như đã bị đánh bại. Một lần nữa. Tôi thả người ngồi phịch xuống và ngửa đầu tựa vào lưng ghế. Tôi chỉ là một người xem, chứ tôi không còn sức lực để đứng vững. Đội của chúng tôi đã cố gắng rất nhiều. Một số người đã bị thương. Một số người đang khập khiễng rời khỏi sân. Sau những bàn thua liên tiếp của đội bóng đá trường trung học, chúng tôi không những bị đánh bại—mà trái tim của chúng tôi cũng tan nát theo.
Vào lúc nỗi thất vọng dường như chế ngự được tôi, thì một trong những thiếu nữ nhỏ tuổi nhất trong đội đã vượt qua điều đó. Tôi lập tức bị cuốn hút vào cảm giác về quyết tâm mà tôi thấy trên gương mặt của em ấy.
Tôi quan sát từng bước một, em đưa tay đến từng thiếu nữ, nhưng không thừa nhận là đã bị đánh bại. Thay vào đó, em ấy dành những lời khen ngợi, sự an ủi, và lòng trắc ẩn dành riêng cho từng người. “Em chưa từng thấy chị chạy cật lực như thế cho mỗi lần đón bóng. Đó là trận đấu hay nhất của chị đấy.” Và nói với một người khác rằng: “Chà, trận đấu thật tuyệt. Nghiêm túc mà nói, hôm nay chị đã chơi rất hay!”
Mỗi lần đập tay, một tay của em giữ ghì lấy họ, trong khi tay kia vỗ vai hoặc nhẹ nhàng vỗ về một bên chân bị bầm tím và lấm tấm cỏ. Tôi có thể cảm thấy rằng em ấy đã mang trong mình một điều gì đó, một quyền năng mà bằng cách nào đó đã truyền từ em ấy đến tấm lòng của mỗi thành viên trong đội. Những nụ cười bắt đầu xua tan nỗi đau đớn và thất vọng. Dần dần, từng người một, mỗi cầu thủ đứng dậy với một cảm xúc bừng bừng khí thế.
Ai thèm quan tâm đến những vết bầm tím và đau đớn? Ai thèm quan tâm đến cơn tức giận và thất vọng? Không một ai. Nhưng làm thế nào có thể nâng đỡ một người thoát khỏi sự đau khổ để có được quyết tâm và sự mạnh mẽ?
Cho phép tôi chia sẻ một số điều tôi đã học được về quyền năng nâng đỡ của Đấng Cứu Rỗi và cách chúng ta có thể giúp đỡ, giống như người bạn của tôi trong đội bóng đá.
Trong Kinh Tân Ước, chúng ta đọc câu chuyện sau đây về con gái của Giai Ru.
“Bấy giờ, có một người trong những người cai nhà hội, tên là Giai Ru, đến, thấy [Đức Chúa Giê Su], bèn gieo mình nơi chơn Ngài;
“Nài xin mà rằng: Con gái nhỏ tôi gần chết; xin Chúa đến, đặt tay trên nó, đặng nó lành mạnh và sống.
“Đức Chúa Giê Su đi với người” (Mác 5:22–24).
“Đức Chúa Giê Su đi với người”
Tôi thích câu “Đức Chúa Giê Su đi với người” (Mác 5:24). Phép lạ chưa xảy ra. Trên thực tế, sẽ có những trì hoãn trong bi thương trước khi gia đình nhận được sự giải thoát mà họ đang khẩn nài. Nhưng Đấng Ky Tô đã ở trên cuộc hành trình với họ rồi.
Khi chúng ta cần điều mà chúng ta không thể tự mình làm, thì chúng ta có thể tin tưởng rằng Chúa Giê Su đang đến. Và chúng ta có thể tin cậy rằng khi chúng ta chờ đợi trong đức tin về các phép lạ của Ngài trong cuộc sống của mình hoặc cuộc sống của những người thân yêu của mình, thì Ngài sẽ bước đi cùng chúng ta. Ngài sẽ bước đi cùng chúng ta suốt chặng đường vượt qua nỗi lo lắng, sợ hãi và buồn bã mà có thể đang chờ đợi chúng ta trên con đường dẫn đến sự giải thoát.
“Xin Chúa đến, đặt tay trên nó”
Dù chúng ta không thể ban cho sự chữa lành, nhưng giống như Giai Ru, chúng ta có thể mang Chúa Giê Su Ky Tô, Đấng Chữa Lành Bậc Thầy, đến với những người chúng ta yêu thương. Giai Ru biết rằng bàn tay của Đấng Cứu Rỗi có thể nâng đỡ một người thoát khỏi sự đau khổ để có được quyết tâm và sự mạnh mẽ.
Tôi đã thấy điều đó trong người cầu thủ lan tỏa ánh sáng của chúng tôi. Em ấy đang chia sẻ ánh sáng của Đấng Ky Tô trên một sân bóng và để Ngài thực hiện sự chữa lành của Ngài. Bằng cách đưa giơ cao ánh sáng của Ngài, em ấy đã giúp quy tụ Y Sơ Ra Ên.
Mỗi người chúng ta sẽ cần được cứu bởi một ai khác chứ không phải là chính bản thân mình. Cho dù có thể dễ bị tổn thương đến đâu đi nữa thì chúng ta cũng có thể tin cậy rằng Cha Thiên Thượng đã ban cho Đấng Cứu Rỗi là Đấng có thể giúp nâng đỡ chúng ta khỏi nỗi tuyệt vọng. Và chúng ta có thể tham gia cùng với Ngài, cũng giống như người hùng bóng đá của tôi đã làm.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu mọi việc trở nên tồi tệ hơn trong khi các anh chị em đang chờ đợi các phước lành của Ngài đến?
“Còn phiền Thầy làm chi?”
Trong khi Đấng Ky Tô đang đi đến nhà của Giai Ru, Ngài đã bị trì hoãn. Đường phố đông đúc, và khi Ngài cố gắng đi qua, thì một người đàn bà có đức tin lớn lao, cũng đã chờ đợi bàn tay chữa lành của Ngài, rờ áo Ngài.
“Vì người nói rằng: Nếu ta chỉ rờ đến áo Ngài mà thôi, thì ta sẽ được lành.
“Cùng một lúc ấy, huyết lậu liền cầm lại; người nghe trong mình đã được lành bịnh” (Mác 5:28–29).
Giai Ru hoảng hốt như thế nào? Giai Ru đã thất vọng ra sao với sự trì hoãn này? Khi ông rời khỏi nhà mình, con gái của ông đang hấp hối. Sau đó, khi Đấng Cứu Rỗi tìm thấy người đàn bà đã được chữa lành và nói chuyện với người ấy, thì một người nào đó từ nhà Giai Ru đến báo tin buồn: “Con gái ông đã chết rồi; còn phiền Thầy làm chi?” (Mác 5:35).
Thật là một ân phước cho người đàn bà đã chờ đợi bấy lâu! Nhưng thật là một bi kịch cho Giai Ru và gia đình ông, là những người chẳng còn thời gian để chờ đợi! Đôi lúc khi chúng ta đang chờ đợi, thật khó để giữ hy vọng rằng Ngài sẽ đến. Nhưng đối với Giai Ru và gia đình ông, bấy giờ dường như đã quá muộn để hy vọng vào phép lạ mà họ cần. Con gái ông đã chết. Còn phiền Thầy làm chi?
Làm chi? Bởi vì những giới hạn mà đôi khi chúng ta áp đặt vào các phép lạ của Đấng Cứu Rỗi chẳng là gì cả. Ngài không bị ràng buộc bởi thời hạn của chúng ta, cũng như quyền năng của Ngài không bị hạn chế bởi sự hiểu biết của chúng ta về những điều có thể thực hiện được.
Nếu chịu tìm kiếm bằng con mắt đức tin khi chờ đợi, thì chúng ta sẽ thấy sự đảm bảo rằng sự giải thoát của Ngài sẽ đến (xin xem An Ma 58:11). Những sự đảm bảo này có thể thay đổi tấm lòng chúng ta và xác nhận đức tin của chúng ta nơi Ngài. Cho dù cơ hội đó đã trôi qua, nhưng Ngài vẫn đến; những phước lành mà các anh chị em trông chờ sẽ đến.
“Đừng sợ, chỉ tin mà thôi”
Ngay khi Đấng Cứu Rỗi nghe tin buồn, Ngài phán cùng Giai Ru rằng: “Đừng sợ, chỉ tin mà thôi” (Mác 5:36). Những lời của Đấng Cứu Rỗi phán cùng Giai Ru cho thấy Ngài lo lắng biết bao để trấn an chúng ta trong sự chờ đợi. Giáo vụ của Ngài vẫn không ngừng lại, ngay cả khi chúng ta ngừng nghỉ. Ngay lập tức, Ngài giục Giai Ru hãy tiếp tục trong đức tin.
“Vào nhà rồi, Ngài phán cùng chúng rằng: Sao các ngươi làm ồn ào và khóc lóc vậy? Đứa trẻ chẳng phải chết, song nó ngủ. …
“Ngài nắm tay nó mà phán rằng: Ta-li-tha Cu-mi; nghĩa là: Hỡi con gái nhỏ, ta truyền cho mầy, hãy chờ dậy” (Mác 5:39, 41).
Làm thế nào chúng ta có thể là bàn tay của Ngài để nâng đỡ người khác trong lúc đau khổ và tuyệt vọng của họ?
Các anh chị em hiểu được ý nghĩa của điều đó không? “Ngài nắm tay nó.” Có quyền năng trong tay Ngài. Chủ Tịch Howard W. Hunter (1907–1995) có lần đã nói, “Chúa Giê Su đặt tay lên bất cứ thứ gì, thì nó sống.”1 Chúng ta có thể làm gì để chuẩn bị tốt hơn để nhận được bàn tay chữa lành của Ngài? Và làm thế nào chúng ta có thể là bàn tay của Ngài để nâng đỡ người khác trong lúc họ đau khổ và tuyệt vọng?
“Tức thì đứa gái chờ dậy mà bước đi”
Ngay lập tức, sự sống đã trở lại với con gái của Giai Ru: “Tức thì đứa gái chờ dậy mà bước đi” (Mác 5:42). Cuộc sống trần thế sẽ mang đến những thử thách mà chúng ta phải vượt qua. Mỗi người chúng ta đều có những thử thách khác nhau—từ sự chán nản sau trận thua trên sân bóng cho đến việc mất đi một người thân yêu. Đau buồn là lẽ hiển nhiên. Nhưng Ngài sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng ta, cho dù hoàn cảnh có thể dường như khốn khó hay tận cùng thế nào đi chăng nữa. Đôi khi, Ngài để chúng ta trải qua những thử thách nghiệt ngã để Ngài có thể dang tay ra và giải cứu chúng ta.
Với dấu chỉ về Sự Chuộc Tội của Ngài—dấu đinh đóng trên mỗi bàn tay—Ngài cho chúng ta thấy chúng ta là giáo vụ của Ngài: “Này, ta đã chạm ngươi trong lòng bàn tay ta” (1 Nê Phi 21:16). Giáo vụ của Đấng Ky Tô đã, đang, và sẽ luôn cứu chúng ta khỏi cái chết thể xác hoặc thuộc linh mà chúng ta không thể tránh khỏi, và tất cả đều có thể thực hiện được qua sự hy sinh chuộc tội của Ngài.
Khi những nỗi đau và thử thách như vậy xảy ra, chúng ta có thể hình dung ra những bàn tay mang vết sẹo đóng đinh không những mang đến lòng nhân từ và tình yêu thương mà còn là quyền năng để khắc phục. Bằng cách thực hành đức tin nơi Ngài, sự phục hồi trọn vẹn bởi Đấng Cứu Chuộc của thế gian sẽ chiến thắng bất cứ điều gì chúng ta gặp phải.
Và chúng ta có thể tiếp nối bàn tay của Ngài để chạm đến những người cần Ngài.
Tôi làm chứng rằng mỗi chúng ta sẽ được nâng đỡ khỏi những sự yếu đuối của mình và cuối cùng là sống lại từ mộ phần. Hãy nhớ rằng, ngay cả khi mọi hy vọng như đã tiêu tan, thì Ngài vẫn ở đó và dang rộng vòng tay với quyền năng cứu rỗi của Ngài. Hãy tưởng tượng niềm vui mà sẽ đến khi Ngài dang tay Ngài ra cho các anh chị em và phán: “Ta truyền cho mầy, hãy chờ dậy.” Và chúng ta sẽ chờ dậy.