Podcast số 513 – Liahona tháng 7, 2025 – Tôi Cảm Thấy Bình An trong Lòng Mình – Junya Mizoguchi

Bài của Junya Mizoguchi, một tín hữu của Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô đang sống tại Kyoto, Nhật Bản

Hình ảnh do Christina Smith thực hiện

Vào những năm đầu tuổi niên thiếu, tôi đã nghĩ đến việc rời khỏi Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô. Nhưng đồng thời, tôi cũng nhận thấy rằng mình đã không tuân theo tất cả những điều giảng dạy của Giáo Hội. Tôi đã quyết định rằng nếu tôi rời khỏi Giáo Hội, thì tôi muốn mình cảm thấy thoải mái về điều đó.

Vì vậy, tôi quyết định sẽ cố gắng vâng theo mọi điều phúc âm dạy. Sau đó, nếu tôi cảm thấy trong thâm tâm rằng những lời giảng dạy đó không có ý nghĩa, thì tôi có thể rời đi mà không hối tiếc.

Với tất cả “năng lực, tâm trí và sức mạnh” của mình (Giáo Lý và Giao Ước 4:2), tôi đã cố gắng vâng theo những điều Chúa giảng dạy và trông chờ kết quả gì sẽ đến. Qua kinh nghiệm đó, tôi đã được ban cho một khoảng thời gian hạnh phúc đến một mức độ mà tôi hầu như chưa bao giờ cảm nhận trước đây. Bằng cách tiếp tục ở trong Giáo Hội, tôi cảm thấy rằng tôi có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, và biết được hạnh phúc đích thực là gì.

Sau kinh nghiệm đó, tôi quyết định đi truyền giáo và chia sẻ sự bình an mà tôi cảm thấy trong lòng. Bất kể thử thách nào mà tôi sẽ gặp phải, tôi học được rằng nếu tôi cầu nguyện lên Thượng Đế, thì Ngài sẽ hỗ trợ tôi, ban cho tôi hy vọng và giúp tôi hiểu lý do cho những khó khăn của tôi.

Tôi Nên Làm Gì?

Sau khi đi truyền giáo, trong khi đang theo học ngành điều dưỡng, tôi đã dành rất nhiều thời gian mỗi ngày để huấn luyện tại chỗ. Sau đó, tôi làm bài tập cho đến 2 hoặc 3 giờ sáng. Sau đó, tôi ngủ một chút trước khi thực hiện thêm khóa đào tạo tại chỗ vào ngày hôm sau.

Vào thời điểm đó, tôi đang phục vụ với tư cách là chủ tịch Hội Thiếu Niên của tiểu giáo khu. Đối với tôi, để học tập và làm tròn chức vụ kêu gọi của mình trong Giáo Hội thì rất là khó. Tuy nhiên, tôi biết rằng nếu tôi từ bỏ chức vụ kêu gọi của mình thì tôi sẽ không thể giảng dạy cho các thiếu niên về tầm quan trọng của việc đi theo con đường của Thượng Đế hoặc nhận được các phước lành Ngài đã dành sẵn cho tôi.

“Tôi nên làm gì đây?” Tôi cầu nguyện lên Cha Thiên Thượng. “Thể xác và tâm trí con đang rối loạn, và con không nghĩ rằng con đang làm công việc mà Ngài muốn con làm.”

Sau lời cầu nguyện, tôi cảm thấy được an ủi. Tôi cảm thấy Chúa đang phán cùng tôi rằng: “Thời gian con dành để làm việc chăm chỉ như thế này rất quan trọng đối với con. Lịch trình bận rộn của con có thể rất khó khăn, nhưng nếu con vượt qua thử thách này ngay bây giờ, thì Ta sẽ sử dụng con để ban phước và giúp đỡ nhiều người khác trong tương lai.”

Câu trả lời này đã cho tôi sự an tâm rằng tôi đã có một mục đích, rằng nếu kiên nhẫn, thì tôi sẽ có thể làm một công việc đặc biệt trong tương lai.

Tôi thừa nhận với các thiếu niên rằng việc học tập thật sự là rất khó đối với tôi. Nhưng tôi cũng nói với họ rằng Giáo Hội và phúc âm đều quan trọng và cần phải là trọng tâm của cuộc sống chúng ta ngay cả trong những lúc khó khăn. Tôi bày tỏ tình yêu thương của mình dành cho các em và nói với các em rằng tôi đang cố gắng hết sức để làm tròn chức vụ kêu gọi của mình, vì đối với tôi, các em cũng như việc học tập của tôi đều quan trọng. Họ đã khóc khi sự thật về những điều này đã làm họ cảm động.

Được Phước vì Phục Vụ

Trong khi tiếp tục phục vụ các thiếu niên và giảng dạy phúc âm cho các em, tôi đã nghĩ rất nhiều về những cảm xúc phức tạp của tuổi thiếu niên khi họ tham dự nhà thờ và học hỏi phúc âm. Tôi tập trung vào sức khỏe tinh thần của các em và giúp họ với những nhu cầu cá nhân của họ.

Việc phục vụ các thiếu niên đã giúp tôi phát triển khả năng quan sát và nhận thấy những thay đổi nhỏ ở người khác. Bây giờ tôi đang làm y tá điều dưỡng và chăm sóc cho rất nhiều bệnh nhân, tôi đã tận dụng khả năng đó khi giao tiếp với những người khác.

“Bệnh nhân đó nói rằng bạn thực sự hiểu cảm xúc của anh ấy”, các đồng nghiệp nói với tôi. Hoặc một bệnh nhân có thể nói: “Tôi thấy rằng bạn rất dễ nói chuyện.”

Việc phục vụ trong các chức vụ kêu gọi của Giáo Hội cũng đã ban phước cho tôi ở nhà. Tôi đã học được cách đặt vợ tôi làm ưu tiên khi tôi học cách trở nên ít tự cho mình là trung tâm hơn.

Tôi tự hỏi: “Nếu tôi là Cha Thiên Thượng, Ngài sẽ củng cố gia đình này như thế nào, và tôi nên làm gì để đạt được điều đó?”

Vì tôi đã học phúc âm bằng cả tấm lòng nên tôi biết cách thức và lý do để giảng dạy cho con cái của tôi rằng Giáo Hội là quan trọng. Vợ chồng tôi biết cách nuôi dưỡng gia đình mình về phần thuộc linh vì những lời chúng tôi giảng dạy đều dựa vào những lời giảng dạy của Đấng Cứu Rỗi.

Tôi cảm thấy hy vọng và bình an trong lòng bằng cách tuân theo những lời giảng dạy của Chúa và lắng nghe những thúc giục của Ngài. Ngài đã ở bên cạnh tôi trong suốt chặng đường, ban phước cho tôi qua sự vâng lời và qua những sự kêu gọi của tôi để ban phước và giúp đỡ những người khác. Bất kể thử thách là gì đi nữa, tôi muốn sống cuộc sống của mình theo cách mà tôi có thể làm những gì Chúa Giê Su Ky Tô mong muốn (xin xem 2 Nê Phi 32:3).