Podcast số 190 – Liahona tháng 3, 2013 – Hãy Êm Đi Lặng Đi – Thomas S. Monson (1927 – 2018)

Chủ Tịch của Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô vào năm 2013

Cách đây vài năm, vào một ngày nọ, sau khi đã làm xong công việc ở văn phòng, tôi cảm thấy có một ấn tượng mạnh mẽ phải đi thăm một góa phụ đang là bệnh nhân tại một nhà dưỡng lão ở Salt Lake City. Tôi lái xe thẳng đến đó.

Khi đến phòng bà, tôi thấy phòng bà trống không. Tôi hỏi người phục vụ ở đó có biết bà ở đâu không và được chỉ dẫn đến một khu vực ngồi chơi. Tôi tìm thấy người góa phụ hiền lành này ở đó đang trò chuyện với chị của bà và một người bạn khác. Chúng tôi cùng nhau trò chuyện vui vẻ.

Trong khi chúng tôi trò chuyện, có một người đàn ông bước vào cửa phòng để mua một lon nước ngọt từ máy bán nước ngọt. Người ấy liếc thấy tôi và nói: ″Chà, ông là Tom Monson.″

Tôi đáp: ″Vâng.″ ″Và anh trông giống như một người họ Hemingway.″

Người ấy thừa nhận rằng mình là Stephen Hemingway, con trai của Alfred Eugene Hemingway, ông ấy là người đã phục vụ với tư cách là cố vấn của tôi khi tôi là giám trợ cách đây nhiều năm và là người tôi thường gọi là Gene. Stephen cho tôi biết rằng cha của anh cũng ở đây và đang hấp hối. Gene đã gọi tên tôi, và gia đình của anh đã muốn liên lạc với tôi nhưng không thể tìm ra số điện thoại của tôi.

Tôi cáo từ ngay lập tức và đi với Stephen lên phòng của cựu cố vấn của tôi, nơi mà những người con khác của anh cũng đang quy tụ lại, vợ anh đã qua đời một vài năm trước đó. Những người trong gia đình xem cuộc gặp gỡ của tôi với Stephen trong khu vực ngồi chơi là một sự đáp ứng của Cha Thiên Thượng cho ước muốn lớn lao của họ rằng tôi sẽ gặp cha của họ trước khi ông qua đời và đáp ứng lời kêu gọi của ông. Tôi cũng cảm thấy rằng đây là trường hợp mà nếu Stephen không bước vào phòng tôi đang trò chuyện trong đó đúng lúc, thì tôi cũng không biết rằng Gene cũng đang ở đây.

Chúng tôi ban phước cho anh. Một tinh thần bình an tỏa lan. Chúng tôi có một cuộc trò chuyện thú vị, sau đó tôi ra về.

Buổi sáng hôm sau, một cú điện thoại cho biết rằng Gene Hemingway đã qua đời—chỉ 20 phút sau khi anh ấy đã nhận được phước lành từ con trai của anh ấy và tôi.

Tôi dâng lên một lời cầu nguyện cảm tạ thầm Cha Thiên Thượng về ảnh hưởng hướng dẫn của Ngài đã thúc giục tôi đi thăm viện dưỡng lão và dẫn tôi đến người bạn thân yêu của tôi là Alfred Eugene Hemingway.

Tôi thích nghĩ rằng ý nghĩ của Gene Hemingway vào buổi tối hôm đó—khi chúng tôi cảm nhận Thánh Linh, tham dự vào lời cầu nguyện khiêm nhường, và ban một phước lành của chức tư tế—đã lặp lại những lời được đề cập tới trong bài thánh ca “Thưa Thầy, Bão Tố Đang Hoành Hành”:

Xin nán lại, ôi Đấng Cứu Chuộc được phước!

Xin đừng bỏ tôi một mình nữa,

Và với niềm vui tôi sẽ tới cảng được phước

Và nghỉ ngơi trên bãi biển hạnh phúc.

Tôi vẫn còn yêu thích bài thánh ca đó và làm chứng về sự an ủi đến từ bài thánh ca đó:

Cho dù biển cả đang nổi cơn thịnh nộ

Hoặc quỷ dữ hay loài người hay bất cứ điều gì đi nữa,

Cũng không thể nhận chìm chiếc thuyền là nơi

Đấng Chủ Tể của biển cả, đất và trời đang nằm ngủ.

Chúng sẽ đều sẵn sàng tuân theo ý Ngài:

Hãy êm đi, lặng đi.1

Qua nước mắt và thử thách, qua nỗi lo sợ và buồn phiền, qua nỗi đau khổ và cô đơn vì mất những người thân, thì có sự bảo đảm rằng cuộc sống là trường cửu. Chúa và Đấng Cứu Rỗi của chúng ta là bằng chứng sống cho điều ấy.2 Lời của Ngài trong thánh thư là đủ cho chúng ta: “Hãy yên lặng và biết rằng ta là Đức Chúa Trời” (Thi Thiên 46:10). Tôi làm chứng về lẽ thật này.