Podcast: Play in new window | Embed
Bài của chị Bronwyn Haws, một tín hữu của Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky tại Utah, Hoa Kỳ
Vào ngày 7 tháng Một năm 2023, tôi thức dậy và nhận thấy rằng mắt phải của mình hoàn toàn không nhìn thấy được, còn mắt trái chỉ nhìn được khoảng 10%. Thế giới xung quanh đột nhiên chuyển sang một màu xám ngắt—chính xác là như thế. Màu sắc và ánh sáng đã tan biến. Tôi bị bỏ lại trong bóng tối, với nỗi sợ hãi và nghi ngờ.
Là một họa sĩ, tất cả những gì tôi muốn làm là tô điểm thêm cho vẻ đẹp của thế giới thông qua nghệ thuật—niềm đam mê mà tôi gần như dành cả cuộc đời mình. Tôi sẽ làm gì đây nếu tôi không còn được nhìn thấy, được góp phần, hay trân trọng vẻ đẹp trên thế giới?
Vài ngày trước đó, đôi mắt tôi trở nên nhạy cảm với ánh sáng, và có những tia sáng bắt đầu lóe lên trong thị lực của mình. Trong tâm trạng lo lắng, tôi đã đến gặp chuyên viên đo thị lực. Sau khi kiểm tra mắt của tôi, ông ấy nói rằng do sự tích tụ dịch não tủy đã gây ra áp lực trong hộp sọ của tôi, tạo ra các triệu chứng giống như u não, bao gồm mất thị lực.
Ông nói với tôi rằng nếu không được điều trị thì thị lực của tôi sẽ giảm dần trong vài tháng tới. Tuy nhiên, ông đảm bảo với tôi rằng tôi có nhiều thời gian để tìm một chuyên gia về thần kinh học, người có thể điều trị tình trạng tích tụ dịch.
Với sự lo lắng, tôi đã xin cha tôi, ông đang phục vụ với tư cách là giám trợ, ban cho một phước lành chữa lành và an ủi. Trong lúc ông và một trong hai cố vấn của ông ban phước cho tôi, thì câu chuyện Kinh Thánh yêu thích của tôi chợt hiện đến trong tâm trí tôi:
“Môn đồ hỏi Ngài rằng: Thưa thầy, ai đã phạm tội, người hay là cha mẹ người, mà người sanh ra thì mù như vậy?
“Đức Chúa Giê Su đáp rằng: Đó chẳng phải tại người hay tại cha mẹ đã phạm tội; nhưng ấy để cho những việc Đức Chúa Trời được tỏ ra trong người” (Giăng 9:2–3).
Trong tâm trí tôi, luôn hiện hữu ý nghĩ rằng: “Quyền năng của Thượng Đế sẽ được biểu hiện trong việc này.” Tôi không biết liệu điều đó có nghĩa là tôi sẽ được chữa lành hay vẫn bị mù. Tôi chỉ biết rằng ý muốn của Ngài sẽ được thực hiện và Ngài sẽ giúp tôi vượt qua thử thách.
“Em Có Thể Thấy Bao Nhiêu Ngón Tay?”
Tôi đã lên lịch hẹn gặp bác sĩ thần kinh trong vài ngày tới, nhưng vào buổi sáng tháng Một, Kylie, chị gái của tôi cảm thấy được thúc giục rằng gia đình tôi nên đưa tôi đi cấp cứu tại một bệnh viện gần đó. Các bác sĩ nhanh chóng yêu cầu chụp cắt lớp vi tính (CT) và lần đầu tiên thực hiện chọc dịch tủy sống để giảm áp lực dịch não tủy. Ngày hôm sau, tôi chụp MRI hai lần (chụp cộng hưởng từ). Sau đó, một bác sĩ nhãn khoa đã khám cho tôi.
“Em có thể nhìn thấy bao nhiêu ngón tay?” ông hỏi khi đang giơ vài ngón tay ngay trước mặt tôi. Tôi chẳng nhìn thấy gì cả.
Sau khi khám xong, bác sĩ kết luận rằng tôi có triệu chứng của cả bệnh giả u não và viêm dây thần kinh thị giác. Cả hai tình trạng bệnh này dường như đều không hoàn toàn là nguyên nhân của việc mất thị lực. Bác sĩ giải thích rằng với tình trạng mất thị lực nghiêm trọng của tôi, thì quá trình hồi phục có thể mất hơn một năm và thị lực của tôi có thể không hoàn toàn hồi phục lại như xưa. Ông đề nghị dùng steroid với liều lượng cao để tiêm tĩnh mạch cùng các loại thuốc khác.
Sau khi ông rời đi, tôi đã bật khóc. Mẹ tôi trấn an tôi: “Nếu con không thể giữ vững đức tin của mình vào lúc này, thì con có thể dựa vào đức tin của cha mẹ.”
“Xin Hãy An Ủi Con”
Vào ngày thứ ba của tôi trong bệnh viện, bác sĩ thần kinh học của tôi đã yêu cầu chụp MRV (chụp tĩnh mạch cộng hưởng từ) phần cột sống và não của tôi để tìm khối u hoặc vị trí tắc nghẽn. Vào lúc 4 giờ sáng, hai ngày sau cái ngày mà tôi bị mù khi thức dậy, tôi bắt đầu chụp MRV kéo dài năm tiếng đồng hồ. Để chuẩn bị, gia đình tôi đã lên kế hoạch cầu nguyện và nhịn ăn cho tôi vào sáng hôm đó. Cha tôi, hằng đêm ngủ cạnh tôi trên băng ghế trong phòng bệnh, đã ban cho tôi một phước lành khác—phước lành thứ hai trong số nhiều phước lành mà tôi nhận được.
Khi một kỹ thuật viên bệnh viện hỏi tôi có muốn nghe nhạc trong quá trình xét nghiệm không, tôi đã yêu cầu các bài hát từ ca sĩ yêu thích của tôi. Người kỹ thuật viên đặt một bộ tai nghe có nút cao su vào tai tôi và ấn nhẹ đầu tôi xuống bằng miếng vải lưới ngang mặt để giữ cố định tôi. Trong quá trình đó, anh ấy đã làm chiếc tai nghe gần như rơi khỏi tai tôi. Tôi hầu như không thể nghe thấy bất kỳ bản nhạc nào khi bắt đầu chụp MRV.
Quá trình này càng lâu, tôi càng cảm thấy nóng hơn từ bên trong lồng ống máy chụp cộng hưởng từ. Sau một thời gian tưởng chừng như vô tận, tôi được cho biết là tôi đang làm rất tốt và tiếp tục cố gắng thêm một chút nữa. Nhưng tôi cảm thấy sợ hãi và quẫn trí vì sức nóng, tiếng ồn, và những sợi dây đang giữ cố định tôi lại.
Trong lời cầu nguyện thầm, tôi đau đớn dâng lên: “Thưa Cha Thiên Thượng, xin hãy an ủi con. Con rất đơn độc. Con cần sự giúp đỡ của Ngài. Con cần gia đình của mình.”
Ngay lập tức, tiếng dương cầm êm dịu nhẹ nhàng vang vọng bên tai tôi. Đó là từ một trong những bài hát yêu thích của tôi—một bài mà em gái tôi, Morgan đã chơi trên dương cầm. Tôi không ngờ mình lại nghe thấy bài hát đó từ chiếc tai nghe lỏng lẻo qua tiếng ồn của máy chụp cộng hưởng. Dường như Morgan đang ở bên cạnh tôi, và tôi không đơn độc. Tiếng ồn tan biến. Cái nóng cũng chẳng còn. Chứng sợ không gian hẹp cũng rút lui.
Tôi cảm thấy mình như thoát ra khỏi cơ thể, tựa như tôi đang bồng bềnh trên biển trong không gian bao la. Tôi cảm thấy được bao bọc trong tình yêu thương của Thượng Đế và tình yêu thương của gia đình mình. Cứ như thế, tôi bình tâm lại. Lúc đó là 7:30 sáng, là lúc gia đình tôi bắt đầu nhịn ăn cho tôi. Thời gian còn lại của năm giờ thực hiện MRV trôi qua trong chốc lát, và sau đó tôi nghe thấy, “Xong rồi đấy.”
Tình yêu thương tôi cảm nhận được qua kinh nghiệm đó đã khiến tôi rơi lệ và xoa dịu sự mệt mỏi mà tôi cảm thấy trong suốt thời gian nằm viện. Tôi không biết liệu thị lực của tôi có trở lại hay không, nhưng tôi biết rằng Thượng Đế đã có mặt nơi đó và đã nghe lời cầu nguyện của tôi. Sau bốn ngày ở nằm viện, tôi đã được xuất viện.
“Điều Này Thật Kỳ Diệu!”
Trong hai tuần tiếp theo, mỗi ngày tôi đều trở lại bệnh viện để tiêm thuốc, và mỗi ngày tôi đều quan sát những thay đổi trong thị lực của mình—màu xám đen chuyển dần sang xám nhạt, những bóng mờ quanh các ngón tay dần hiện ra trước mặt tôi, một đốm mờ màu cam trên TV trở thành một bông hoa. Mỗi cải thiện nhỏ đều là một chiến thắng.
Hai tuần sau khi tôi được xuất viện, một cuộc xét nghiệm cho thấy rằng thị lực của tôi đã đi từ con số không đến gần như hoàn hảo ở cả hai mắt.
Bác sĩ nhãn khoa của tôi đã hỏi: “Bronwyn, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Tôi đáp: “Vâng, gia đình em đã cầu nguyện và em đã nhận được các phước lành.”
“Điều này thật kỳ diệu!” ông nói. “Tôi chưa bao giờ thấy điều này xảy ra. Lẽ ra chúng ta không thể đạt được kết quả nào thậm chí gần như thế này trong ít nhất sáu tháng.”
Về sau, ông nói với tôi rằng những bệnh nhân mà đã mất thị lực thì hiếm khi lấy lại thị lực bình thường. Chỉ trong vài tuần, tôi đã chuyển từ một trong những trường hợp nặng nhất sang tiến triển tốt nhất mà ông phụ trách.
“Hãy Bước Theo Ánh Sáng của Đấng Ky Tô”
Vào cuối năm 2022, các vị lãnh đạo trong tiểu giáo khu của cha tôi đã chọn một chủ đề của tiểu giáo khu cho năm 2023. Chủ đề này được soi dẫn từ những lời dạy của Chủ Tịch Russell M. Nelson, là người mà đầu năm đó đã nói: “Tìm kiếm và trông chờ phép lạ.”
Vào lúc đó, cha tôi nghĩ rằng chủ đề này sẽ giúp các tín hữu trong tiểu giáo khu mà đang trải qua khoảng thời gian khó khăn. Ông ấy không hề biết rằng điều đó sẽ trở nên khá cá nhân cho gia đình chúng tôi.
Chủ đề này được viết là: “Hãy bước theo ánh sáng của Đấng Ky Tô.” “Trông chờ phép lạ! Mong đợi niềm vui!”
Hai năm sau, thị lực của tôi bây giờ đã tốt hơn so với lúc trước khi bị mù. Mỗi ngày tôi đều cảm tạ Cha Thiên Thượng về phép lạ dành cho tôi và về đức tin vững chắc của gia đình tôi. Qua thử thách này, công việc của Thượng Đế đã được biểu lộ. Tôi có được chứng ngôn mạnh mẽ hơn, lòng biết ơn sâu sắc hơn đối với cuộc sống, và một tình yêu thương lớn lao hơn dành cho Ngài cũng như cho gia đình và bạn bè.
Ngày nay, tôi đang làm mọi việc tôi có thể, kể cả với tư cách là một họa sĩ, để vận dụng tối đa các phước lành, ân tứ và niềm vui mà Thượng Đế đã ban cho tôi—để tôn vinh Ngài và ban phước cho những người khác.