Podcast: Play in new window | Embed
Bài của chị Gayle M. Clegg, Đệ Nhị Cố Vấn thuộc Chủ Tịch Đoàn Trung Ương Hội Thiếu Nhi năm 2003 của Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô
Khi tôi lên chín tuổi, gia đình của chúng tôi dọn đến một ngôi nhà với tầng hầm chưa làm xong là nơi ngủ của chị tôi và tôi. Đôi khi trong đêm khi tôi nằm trên giường đang cố gắng dỗ giấc ngủ, thì các bức tường chưa làm xong nhìn giống như các hình bóng lờ mờ tối đen. Những hình thù này cho tôi những giấc mơ hãi hùng. Đôi khi tôi mộng du đi khắp trong nhà và đột nhiên thức giấc nơi một chỗ xa lạ.
Một đêm nọ sau khi mộng du, tôi tỉnh dậy đầy hoang mang và sợ hãi. Tôi đã cố gắng hét lên cầu cứu, nhưng không có một lời nào thốt ra từ cửa miệng tôi. Trời rất tối, tôi không thể nhìn thấy bàn tay của mình trước mặt. Đột nhiên, một người nào đó bật đèn lên và tôi có thể thấy được tôi đang ở nơi đâu. Mẹ tôi chắc hẳn đã nghe tôi mộng du và đi xuống tầng hầm để xem tôi cần gì không. Khi bà không thấy tôi nằm an toàn trong giường của tôi, thì bà bật đèn lên để tìm tôi.
Chỉ một tiếng tách của công tắc bật đèn là tôi đã hiểu chính xác tôi đang ở nơi đâu, về mẹ tôi đã yêu thương tôi biết bao và về cách trở lại với sự an toàn của chăn mền của mình. Bởi vì bóng tối làm tôi sợ hãi, nên tôi đã yêu cầu mẹ tôi để đèn sáng. Bà đồng ý . Tôi biết ơn mẹ tôi đã yêu thương tôi nhiều để đi xuống lầu và bật đèn lên.
Ngày hôm nay chúng ta cảm thấy một loại ánh sáng khác tiếp tục chiếu bên trong của chúng ta khi chúng ta lắng nghe ca đoàn thiếu nhi hát những lời ca “Chúa đã ban phước em để cảm nhận được tình yêu thương của Ngài” (“I’ll Follow Him in Faith,” Liahona, tháng Hai năm 2003, F16). Cảm nghĩ này là lý do tại sao chúng ta đi nhà thờ mỗi tuần và hát các bài ca Thiếu Nhi và các bài thánh ca, đôi khi hát đi hát lại mãi các bài ca. Chúng ta biết những lời ca, nhưng đột nhiên, những lời ca khiến tâm hồn chúng ta tràn đầy ánh sáng và tình yêu thương. Điều đó giống như chúng ta nhớ lại chúng ta thực sự là ai. Bởi vì chúng ta là con cái của Cha Thiên Thượng, thì điều đó giống như Ngài xuống trần và bật ngọn đèn cho chúng ta.
Cảm nghĩ này về ánh sáng mà chúng ta nhận thấy được trong giáo hội giống như cảm nghĩ về tình yêu thương và sự an toàn mà tôi cảm thấy được khi mẹ tôi bật ngọn đèn trong tầng hầm.
Một bác sĩ tên là Rachel Remen kể một câu chuyện có thật về một cầu thủ trẻ, đẹp trai của môn bóng bầu dục là người đã đánh mất cảm xúc yêu thương mà ánh sáng mang lại. Cuộc sống của anh đã được tốt lành, với bạn hữu và một thân thể lực lưỡng. Rồi anh bị mắc bệnh ung thư ở chân. Chân của anh phải bị cưa đến gần đầu gối. Việc chơi bóng bầu dục và được nổi tiếng giờ đây đã là dĩ vãng. Anh trở nên tức giận, khiến cho cuộc sống của anh trở nên u sầu và hoang mang. Thật khó cho anh để biết anh là ai.
Bác sĩ Remen yêu cầu người thanh niên này vẽ ra hình dáng của thân thể anh như thế nào. Anh phác họa đơn sơ một cái bình. Đoạn anh lấy một cây bút chì dầy, màu đen và vẽ một vết nứt sâu lên cái bình. Rõ ràng là anh tin rằng thân thể của anh cũng giống như một cái bình bị vỡ mà không thể nào còn hữu ích nữa. Thực sự không phải như thế. Họ làm cho anh một cái chân giả để anh có thể đi được. Nhưng tâm hồn anh cảm thấy u sầu đến nỗi thân thể anh không thể lành lại được.
Rồi anh nói chuyện với một số người có vấn đề giống như của anh. Anh thông cảm với những cảm nghĩ của họ. Anh bắt đầu giúp những người khác cảm thấy vui hơn. Một ánh sáng đến với tâm hồn anh và anh bắt đầu lành lại.
Anh gặp một thiếu nữ cũng bị vấn đề tương tự. Tâm hồn chị tràn đầy tức giận. Lần đầu tiên khi anh bước vào căn phòng bệnh viện của chị, chị đã từ chối nhìn đến anh và nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền. Anh cố gắng mọi thứ để làm chị vui. Anh mở máy phát thanh lên, anh kể chuyện đùa, và cuối cùng anh lấy cái chân giả của mình ra và ném nó xuống sàn nhà. Chị sửng sốt mở mắt ra và nhìn thấy anh lần đầu tiên khi anh bắt đầu nhảy lò cò chung quanh phòng bật tách tách ngón tay của anh theo điệu nhạc. Chị bật cười và nói: “Nếu anh có thể khiêu vũ thì tôi có thể hát.” Họ trở thành bạn với nhau. Họ chia sẻ nỗi sợ hãi của mình và giúp nhau cảm thấy hy vọng.
Trong lần cuối đi khám bác sĩ, anh đã nhìn vào bản vẽ cũ của mình về cái bình với vết nứt và nói: “Bức hình đó của tôi chưa được hoàn tất.” Anh lấy một bút chì màu vàng vẽ những đường kẻ đi từ vết nứt đến bìa của tờ giấy. Anh đặt ngón tay mình lên vết nứt màu đen xấu xí và nói: “Chính nơi đây mà ánh sáng rọi xuyên qua.” (Xin xem Kitchen Table Wisdom, [năm 1996], 114–18.) Tôi tin rằng anh có ý nói những kinh nghiệm sầu thảm và khó khăn giúp chúng ta cảm nhận được ánh sáng từ tình yêu thương của Cha Thiên Thượng.
Cái đêm mà tôi mộng du trong tầng hầm nhà mình và thức giấc đầy sợ hãi, tôi luôn luôn ở ngay bên cạnh chị tôi. Chị tôi thì không sao, nhưng tôi lại cần một người nào đó giúp tôi tìm ra ánh sáng ngọn đèn.
Điều này xảy đến cho tất cả chúng ta. Chúng ta không tự hỏi tại sao chúng ta có những kinh nghiệm khác nhau, mà là tại sao Cha Thiên Thượng hiểu rõ từng người chúng ta. Ngài biết cách yêu thương mỗi người chúng ta theo chiều hướng chúng ta cần đến tình yêu thương ấy nhất. Đôi khi chúng ta cảm thấy tình yêu thương của Ngài qua cha mẹ, các giảng viên và bạn bè của mình. Đôi khi chúng ta cảm thấy tình yêu thương của Ngài qua sự thúc giục của Đức Thánh Linh. Đôi khi chúng ta cảm thấy tình yêu thương của Ngài qua âm nhạc và những cái ôm chặt, qua thánh thư và lời cầu nguyện. Ngài có thể bao bọc chúng ta trong ánh sáng của Ngài khi chúng ta cần đến ánh sáng đó, bởi vì chúng ta là con cái của Ngài.
Tôi biết Cha Thiên Thượng yêu thương mỗi người chúng ta. “Luôn luôn có sự mến yêu Chúa trong lòng [chúng ta]” (An Ma 13:29) cho chúng ta sự tin tưởng để làm những việc khó khăn. Tôi cảm nhận tình yêu thương đó khi tôi nói chuyện cùng các em ngày hôm nay. Tôi hy vọng các em sẽ ghi nhớ những cảm nghĩ mà các em có khi các em lắng nghe những chứng ngôn về tình yêu thương của Cha Thiên Thượng dành cho các em và rồi hãy cố gắng ở những nơi mà các em có thể cảm nhận được ánh sáng của tình yêu thương Ngài.
Tôi cầu nguyện rằng tất cả các trẻ em có thể cảm thấy và trân quý tình yêu thương của Cha Thiên Thượng của chúng ta, trong tôn danh của Chúa Giê Su Ky Tô, A Men.