Podcast: Play in new window | Embed
Bài của Anh Richard Romney, làm việc tại các Tạp Chí của Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô
Chị Sharon Alexander nói: “Có lẽ chúng tôi là chủ tịch đoàn cao tuổi nhất của Hội Phụ Nữ trong Giáo Hội.” Chị vừa bước sang tuổi 89. Và hai cố vấn của chị là Marlene Peterson và Dorothy Arnold lần lượt là 90 và 91 tuổi.
Chị Dorothy phì cười rồi nói: “Vậy nên, độ tuổi trung bình của chúng tôi là 90 tuổi.”
Chủ tịch đoàn Hội Phụ Nữ này phục vụ trong một chi nhánh tại một cơ sở sống độc lập ở Ogden, Utah, Hoa Kỳ. Cơ sở này là nơi ở của nhiều tín hữu cao tuổi của Giáo Hội, và người ta thường thấy chủ tịch đoàn này ghì người vào những chiếc khung tập đi của họ để đi từ phòng này qua phòng khác, chào hỏi mọi người và kiểm tra để chắc chắn rằng mọi người đều ổn.
Có một khoảng thời gian, mọi người từ các tiểu giáo khu địa phương đã cung ứng những buổi phục sự như vậy. Sau đó, chủ tịch giáo khu cảm thấy được thúc giục để khuyến khích chủ tịch đoàn chi nhánh cầu vấn Chúa để biết những người nào ở đây có thể phục vụ và phục vụ trong những chức vụ kêu gọi nào.
Quá Nhiều Ân Phước để Nói Không
Chị Sharon nói: “Khi chủ tịch chi nhánh đưa ra sự kêu gọi cho tôi để làm chủ tịch Hội Phụ Nữ, tôi nghĩ rằng tôi đã nhận được quá nhiều phước lành nên không thể từ chối.” Đổi lại, chị ấy nhận được sự soi dẫn về việc ai nên là các cố vấn của chị ấy. Chị nói: “Chị Marlene nghĩ đến điều đó trước.” “Chúng tôi đã cùng làm việc với nhau ở cấp giáo khu, trong phần chuẩn bị tên cho công việc đền thờ. Tôi biết chồng chị ấy đã qua đời cách đây không lâu, và mặc dù chị ấy đang đau buồn với điều đó, nhưng tôi biết chị ấy rất trung tín.”
Sau một buổi lễ Tiệc Thánh, chị Sharon nhìn quanh phòng, tìm kiếm sự soi dẫn. “Tôi nhìn thấy chị Dorothy. Chị ấy mỉm cười với tôi, và tôi biết chị ấy chính là người cố vấn thứ hai. Chúa đã hướng dẫn tôi đến với cả hai người, và Ngài đã đúng.”
Giống Như một Đại Gia Đình
Chị Sharon cũng nói rằng chị có thể thấy được ưu điểm của việc có những người phục vụ những người khác trong cùng một cơ sở. Chị nói: “Chúng tôi đang đến gần hơn với mục tiêu đó.” “Chúng tôi hiểu rằng đôi khi chúng tôi khó chịu, đôi khi chúng tôi rất đãng trí, và đôi khi chúng tôi cảm thấy không khỏe. Và chúng tôi hiểu và phì cười về những vẫn đề mà chúng tôi cùng nhau đối mặt.”
Chị Marlene nói: “Những người sống ở đây đã giống như một đại gia đình.” “Chúng tôi ăn cùng nhau, vì vậy chúng tôi gặp nhau ba lần một ngày. Rồi đôi khi chúng tôi cũng nhóm họp với nhau tại các sinh hoạt. Vì vậy, tôi nghĩ rằng vị chủ tịch giáo khu đã được soi dẫn khi ông cảm thấy ở đây có những người có thể phục vụ lẫn nhau.”
“Chúng tôi biết những gì đang diễn ra hằng ngày. Chị Dorothy nói rằng: “chúng tôi biết một người nào đó cần giúp đỡ hoặc nếu một người nào đó bị bệnh.”
Ngoài việc phục sự và giúp đỡ những người khác phục sự, các thành viên trong chủ tịch đoàn còn tổ chức việc giảng dạy của Hội Phụ Nữ. Họ đề nghị những người sống ở đó có thể được kêu gọi để giảng dạy, và họ điều chỉnh các chỉ định và lịch trình tùy theo nhu cầu cá nhân của giảng viên.
Hãy Nhớ Rằng, Chúa Yêu Thương Các Chị Em
Chị Marlene nói: “Nhưng công việc chính của chúng tôi là nhắc nhở những người sống ở đây rằng Chúa yêu thương họ.” “Và khi làm như vậy, chúng tôi cũng cảm nhận được tình yêu thương của Ngài.”
“Chúng tôi đều có những khó khăn,” chị Sharon nói. “Giờ đây tôi gặp những vấn đề mà năm tháng trước tôi chưa bị. Nhưng khi cảm thấy buồn cho bản thân mình, tôi lại nghĩ: ‘Này, đây chẳng là gì so với những điều mà Đấng Cứu Rỗi đã trải qua.’ Chúng ta ở đây để tiến triển và tăng trưởng. Và ngay cả khi về già, nếu các chị em để cho những kinh nghiệm của mình giảng dạy cho mình, thì các chị em có thể tiếp tục học hỏi mãi mãi.”
Bởi vì mỗi người họ đều đã mất đi những người thân yêu, nên các thành viên trong chủ tịch đoàn cũng đã học được rất nhiều về lòng trắc ẩn. Họ biết cách để giúp đỡ những người cần được an ủi. Điển hình như chỉ trong một năm mà chị Marlene đã mất đi bốn người trong gia đình và một người bạn thân.
Chị nói: “Vì chúng ta đã trải qua những điều khó khăn, nên chúng ta cũng có thể giúp người khác vượt qua những điều khó khăn. Nếu các anh chị em đang gặp khó khăn với một vấn đề nào đó, thì hãy quên mình trong việc phục vụ người khác. Đó là điều mà sự kêu gọi đã giúp tôi làm được.”
Các thành viên trong chủ tịch đoàn mang lại kinh nghiệm và sự hiểu biết dồi dào cho những chức vụ kêu gọi của họ. Họ đã sống và làm việc ở nhiều nơi—California, Ohio, Wyoming, và Utah. Họ đã phục vụ trong đền thờ, trong các chức vụ kêu gọi của tiểu giáo khu và giáo khu, trong Hội Thiếu Nhi, Hội Thiếu Nữ, và dịch vụ nhân đạo. Nhưng chị Dorothy chưa bao giờ được kêu gọi trong Hội Phụ Nữ, cho đến nay.
Chị ấy nói: “Phương châm của Hội Phụ Nữ là gì?” “‘Lòng Bác Ái Không Bao Giờ Hư Mất.’ Điều đó đúng khi các chị em còn trẻ, nhưng cũng đúng như thế khi các chị em cao tuổi hơn. Với tư cách là một chủ tịch đoàn, chúng tôi học được điều đó mỗi ngày.”
Chị Sharon nháy mắt nói: “Tôi nghĩ rằng chúng tôi làm việc với nhau rất tốt, trong một chủ tịch đoàn có độ tuổi trung bình là 90.”