Podcast: Play in new window | Embed
Bài của chị Michelle Dennis Christensen, một tín hữu của Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô hiện đang sống tại Utah, Hoa Kỳ
Tôi rơi lệ khi cầu nguyện để có được sự bình an khi đứa con trai út của tôi điền đơn xin đi truyền giáo. Tôi muốn nó đi truyền giáo. Tôi thực sự muốn. Tôi tiếp tục cố gắng thuyết phục bản thân về điều này.
Tôi yêu mến Đấng Cứu Rỗi và đã thực sự phấn khởi vì con trai tôi có cơ hội chia sẻ niềm vui mà chúng ta có thể tìm thấy qua Chúa Giê Su Ky Tô. Tuy nhiên, lòng tôi cảm thấy sợ việc nó rời đi. Tôi biết rằng nó sẽ không bao giờ thực sự trở về nhà nữa sau khi đi truyền giáo. Cho dù sau này nó sống ở nhà, mọi thứ cũng sẽ không giống như xưa.
Bạn bè tôi nói với tôi rằng giai đoạn con cái đã dọn ra ở riêng là rất tuyệt vời. Vợ chồng tôi rất phấn khởi và trông chờ sự tự do và cơ hội mà chúng tôi đã không có trong khi chúng tôi nuôi dạy con cái của mình.
Với sự tự do mới mẻ này, tôi đã tham gia vào vô số sinh hoạt. Tôi đi du lịch với chồng tôi, học đánh đại phong cầm cho chức vụ kêu gọi của tôi, chơi đùa với các cháu tôi, và làm công việc đền thờ và lịch sử gia đình.
Tôi đã tìm thấy niềm phấn khởi và sự phiêu lưu. Tôi có thể tự cải thiện bản thân. Tôi tìm thấy những điều tuyệt vời.
Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy thiếu thốn gì đó. Một điều gì đó vẫn còn thiếu. Khi con trai tôi ra đi, nó tạo ra một khoảng trống trong tâm hồn mà tôi dường như không thể khuất lấp được.
Khoảng một năm sau khi con trai tôi ra đi, tôi thường trở nên nóng giận giống như con cái của tôi khi chúng còn nhỏ. Chồng tôi nhìn tôi và nói: “Michelle, em cần phải phục vụ.” Tôi đã đăng ký cho một cơ hội phục vụ.
Nhưng, tôi vẫn đau lòng. Tôi đã gặp khó khăn trong việc phục vụ hoặc khi làm bất cứ điều gì khác. Khi không còn con cái ở gần bên, tôi cảm thấy rằng cuộc sống của mình sẽ không bao giờ trọn vẹn như xưa nữa.
Một đêm nọ, khi tôi cầu nguyện để được giúp đỡ, Thánh Linh cho tôi biết rằng tôi đang trải qua sự trống trải đến từ sự mất mát—mất đi mục đích. Tôi tưởng rằng tôi đã đối phó với nỗi buồn đó bằng cách lấp đầy cuộc sống của mình với nhiều sinh hoạt tuyệt vời.
Tìm Kiếm Câu Trả Lời
Khi tìm kiếm câu trả lời, tôi đã tìm thấy lời phát biểu này từ lịch sử của Tiên Tri Joseph Smith: “Khi chúng ta mất đi [một điều gì đó hoặc một người nào đó] mà chúng ta đã đặt lòng mình vào thì đó cần phải là một lời cảnh báo cho chúng ta. … Tình cảm của chúng ta nên đặt vào Thượng Đế và công việc của Ngài một cách mãnh liệt hơn là vào đồng bào của chúng ta.”1
Một luồng ánh sáng bỗng xuyên thấu đám mây đen đang bao phủ tâm hồn tôi. Tôi đã cố gắng lấp đầy khoảng trống của sự buồn phiền với nhiều thứ, sinh hoạt và trải nghiệm—như phục vụ, yêu thương, phát triển tài năng. Tất cả những điều đó là tốt, nhưng chúng đã không lấp đầy cái khoảng trống trong tôi. Chúng đã không giúp chữa lành theo cách mà tôi cần.
Tôi nhận ra rằng loại bình an và sự mãn nguyện đó chỉ có thể đến qua Đấng Cứu Rỗi của chúng ta, Chúa Giê Su Ky Tô. Chúa Giê Su đã dạy: “Ta là đường đi, lẽ thật, và sự sống” (Giăng 14:6). Chỉ qua Ngài chúng ta mới có thể tìm thấy niềm vui, sự trọn vẹn, bình an và mãn nguyện. Thi Thiên 16:11 có viết: “Chúa sẽ chỉ cho tôi biết con đường sự sống; Trước mặt Chúa có trọn sự khoái lạc.”
Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Nào
Cuộc sống không thay đổi ngay lập tức. Lòng tôi đã không được chữa lành ngay lập tức. Nhưng tôi biết mình cần tập trung vào đâu để cho điều đó xảy ra.
Những lời cầu nguyện của tôi đã thay đổi. Tôi bắt đầu cầu xin Cha Thiên Thượng giúp tôi xây đắp một mối quan hệ vững mạnh hơn với Đấng Cứu Rỗi. Khi nản lòng, tôi thường tự nhắc nhở bản thân mình rằng Chúa Giê Su Ky Tô đã luôn ở cùng tôi, và qua ân điển của quyền năng chuộc tội của Ngài, Ngài sẽ giúp đỡ tôi. Việc học thánh thư của tôi trở nên tập trung hơn vào việc xây đắp một mối quan hệ với Ngài. Tuy mất một thời gian, nhưng tôi đã kiên trì hướng những cảm xúc, nghị lực, và ý nghĩ của mình đến Chúa Giê Su Ky Tô.
Khi tôi làm như vậy, bóng tối dày đặc bắt đầu tan biến. Tôi tìm thấy niềm vui lớn lao hơn trong những hành động phục vụ nhỏ bé và yêu thương mỗi ngày. Ánh sáng và hy vọng đã soi sáng con đường của tôi và lấp đầy khoảng trống trong lòng tôi. Việc đặt Đấng Cứu Rỗi lên trên hết mang đến ý nghĩa sâu sắc và niềm vui cho mọi khía cạnh của cuộc sống tôi, từ việc phục vụ cho đến dành thời gian với gia đình, từ việc đi du lịch đến việc phát triển tài năng của tôi. Mọi thứ trở nên phong phú hơn với Đấng Ky Tô ở trọng tâm.
Cuộc hành trình của mỗi người qua những thời kỳ nhiều đổi thay trong cuộc sống đều rất khác nhau. Tuy nhiên, giải pháp cho nỗi buồn phiền của chúng ta là hãy đáp lại sự kêu gọi của Đấng Ky Tô khi Ngài phán: “Đến cùng ta với một tấm lòng cương quyết, và ta sẽ chữa lành cho [các ngươi]” (3 Nê Phi 18:32). Chỉ qua Ngài chúng ta mới có thể tìm thấy sự chữa lành, bình an, tình yêu thương, và niềm vui đích thực.