Podcast: Play in new window | Embed
Thưa các anh chị em, các anh chị em tạo ra một quang cảnh tuyệt đẹp. Đây là một đặc ân mỗi năm để bắt đầu mùa lễ Giáng Sinh của tôi với các anh chị em tại buổi Họp Devotional Giáng Sinh này của Đệ Nhất Chủ Tịch Đoàn. Tôi bày tỏ tình yêu thương của mình đối với tất cả các anh chị em, cho dù các anh chị em hiện diện nơi đây trong tòa nhà này hoặc đang lắng nghe buổi họp này qua các phương tiện khác.
Mùa Giáng Sinh, với ý nghĩa và vẻ đẹp đặc biệt của nó, thường khiến cho chúng ta rơi lệ, soi dẫn một sự cam kết mới với Thượng Đế, và mang đến—những lời mượn từ bài ca tuyệt vời “Calvary”—“sự nghỉ ngơi cho thể xác mệt mỏi và bình an cho tâm hồn.”
Tuy nhiên, rất dễ để bị áp lực của mùa lễ và có lẽ mất đi tinh thần thật sự trong cuộc sống của chúng ta là điều chúng ta đang cố gắng đạt được. Việc cố gắng để làm quá nhiều thì đặc biệt rất thông thường đối với nhiều người chúng ta vào thời gian này trong năm. Nguyên nhân của điều này có thể gồm có việc có quá nhiều sinh hoạt Giáng Sinh để tham dự, quá nhiều đồ ăn để ăn, quá nhiều tiền để tiêu xài, quá nhiều kỳ vọng, và quá nhiều căng thẳng. Thường thường các nỗ lực của chúng ta vào thời gian Giáng Sinh đưa đến cảm nghĩ căng thẳng, giày vò và kiệt sức trong một thời gian chúng ta nên cảm thấy niềm vui giản dị về việc tưởng niệm sự giáng sinh của Đấng Cứu Rỗi.
Việc tìm thấy niềm vui thật sự của Giáng Sinh không đến một cách vội vã và hối hả để làm cho xong việc, cũng như trong việc mua sắm quà. Chúng ta tìm thấy niềm vui thật sự khi chúng ta đặt Đấng Cứu Rỗi làm trọng tâm của mùa lễ. Chúng ta có thể giữ Ngài trong ý nghĩ và trong cuộc sống của mình khi chúng ta làm công việc mà Ngài muốn chúng ta làm ở trên thế gian này. Đặc biệt trong mùa lễ Giáng Sinh này, chúng ta hãy noi theo gương Ngài khi chúng ta yêu thương và phục vụ đồng bào mình.
Một nhóm người trong xã hội của chúng ta vô cùng khao khát được biểu lộ tình yêu thương, họ là những người lớn tuổi hơn, và nhất là khi họ có những cảm nghĩ cô đơn. Cảm nghĩ tuyệt vọng là phổ biến trong số những người cao niên và vào gần cuối cuộc đời của họ.
Cách đây nhiều năm, Anh Cả Richard L. Evans đã viết như sau: “Những gì họ cần trong cảnh cô đơn của tuổi già, một phần ít nhất, những gì chúng ta cần trong những năm bấp bênh của tuổi trẻ: một cảm nghĩ được thuộc vào, một sự bảo đảm được cần đến, và sự chăm sóc nhân từ của tấm lòng và bàn tay yêu thương–không chỉ đơn thuần là hình thức bổn phận, cũng không phải chỉ đơn thuần là một căn phòng trong một tòa nhà, mà là chỗ trong trái tim và cuộc sống của một người nào đó. …
″Chúng ta không thể làm cho họ trẻ lại được. Nhưng chúng ta có thể giúp họ sống trong tia nắng ấm của một cảnh hoàng hôn đẹp hơn bằng cử chỉ ân cần, giúp đỡ, cũng như tình yêu thương tích cực và chân thật của chúng ta.”1
Thưa các anh chị em, tình yêu thương chân thật cho thấy tình yêu thương của Đấng Cứu Rỗi. Vào tháng Mười Hai của mỗi năm, chúng ta gọi đó là tinh thần Giáng Sinh. Các anh chị em có thể nghe, các anh chị em có thể thấy, các anh chị em có thể cảm nhận được tinh thần Giáng Sinh đó.
Mới gần đây, tôi nhớ đến một kinh nghiệm từ thời niên thiếu của mình, đó là một kinh nghiệm tôi đã kể lại trong một hoặc vài dịp. Tôi chỉ mới 11 tuổi. Chủ tịch Hội Thiếu Nhi của chúng tôi, Melissa, là một phụ nữ tóc bạc lớn tuổi và đằm thắm. Một ngày nọ ở Hội Thiếu Nhi, Melissa yêu cầu tôi ở lại và nói chuyện với bà. Hai chúng tôi ngồi một mình trong giáo đường. Bà choàng tay qua vai tôi và bắt đầu khóc. Lòng đầy ngạc nhiên, tôi hỏi tại sao bà khóc.
Bà đáp: “Dường như tôi không thể bắt mấy đứa con trai của Trail Builder phải nghiêm trang trong buổi họp mở đầu của Hội Thiếu Nhi. Em có sẵn lòng giúp đỡ tôi không, Tommy?″
Tôi hứa với Melissa rằng tôi sẽ giúp đỡ bà. Thật là kỳ lạ đối với tôi, chứ không phải đối với Melissa, điều đó đã chấm dứt bất cứ vấn đề nghiêm trang nào trong Hội Thiếu Nhi. Bà đã tìm đến nguồn gốc của vấn đề—chính là tôi. Giải pháp là tình yêu thương.
Nhiều năm trôi qua. Melissa tuyệt vời, bấy giờ hơn 90 tuổi, sống trong một nhà dưỡng lão ở phía tây bắc Salt Lake City. Ngay trước khi lễ Giáng Sinh, tôi quyết tâm đi thăm người chủ tịch Hội Thiếu Nhi yêu dấu của tôi. Tôi nghe bài ca ″Hark! The herald angels sing glory to the newborn King!”2 (Nghe đây! Các thiên sứ hát tôn vinh Vị Vua mới sinh) trên radio trong xe. Tôi ngẫm nghĩ về chuyến đi của các nhà thông thái cách đây rất lâu. Họ mang quà bằng vàng, nhũ hương và mộc dược. Tôi chỉ mang đến món quà tình thương và ước muốn được nói lời cám ơn.
Tôi tìm thấy Melissa trong phòng ăn. Bà đang ngồi nhìn đăm đăm vào đĩa thức ăn của mình, đụng vào thức ăn với cái nĩa mà bà đang cầm trong đôi tay già nua. Bà không ăn gì cả. Khi tôi nói chuyện với bà, những lời nói của tôi được tiếp nhận bằng một cái nhìn hiền từ nhưng ngây dại. Tôi cầm cái nĩa và bắt đầu đút cho Melissa ăn, nói huyên thuyên về sự phục vụ của bà cho các bé trai và bé gái với tư cách là người phục vụ trong Hội Thiếu Nhi. Không có dấu hiệu của sự công nhận, ngay cả không có một lời nói. Hai người khác ở trong nhà dưỡng lão chăm chú nhìn tôi với vẻ bối rối. Cuối cùng, một người nói: “Đừng nói chuyện với bà ấy. Bà ấy không nhận ra bất cứ ai cả đâu—thậm chí cả gia đình của bà ấy. Bà ấy đã không hề nói gì trong suốt thời gian bà ấy ở đây.”
Bữa ăn trưa chấm dứt. Cuộc chuyện trò một chiều của tôi kết thúc. Tôi đứng dậy ra về. Tôi nắm lấy bàn tay yếu ớt của bà đặt trong tay tôi, nhìn vào gương mặt nhăn nheo nhưng xinh đẹp của bà, và nói: “Melissa, xin Thượng Đế ban phước cho bà. Chúc bà Giáng Sinh vui vẻ.″ Bất ngờ, bà thốt ra lời: “Tôi biết em. Em là Tommy Monson, cậu bé trong Hội Thiếu Nhi của tôi. Ôi tôi yêu thương em biết bao.″ Bà ấn tay tôi lên đôi môi của bà và đặt lên tay tôi một nụ hôn dịu dàng tràn đầy thương yêu. Nước mắt chảy dài xuống má của bà và làm ướt đẫm đôi tay siết chặt của chúng tôi. Đôi tay đó, ngày hôm đó, đã được Thượng Đế thánh hóa và ban phước. Các thiên sứ quả thật đã hát. Những lời của Đức Thầy dường như có một ý nghĩa riêng mà không bao giờ cảm thấy được trọn vẹn trước đây: “Hỡi đàn bà kia, đó là con của ngươi!” Và cùng môn đồ của Ngài: “Đó là mẹ ngươi!”3
Từ Bết Lê Hem dường như lặp lại những lời này:
Ô sao yên lặng, sao quá yên lặng
Lúc ơn diệu vinh hiện xuống!
Hôm nay ơn ấy ban cho tâm này
Cũng yên lặng giống như xưa.
Dẫu Chúa đến êm ru lặng bật;
Tuy đời tội ô hư mất,
Nhưng ta ai người tâm tính nhu mì
Chúa vui ngự đến trị vì.4
Chủ Tịch David O. McKay nói: “Chân hạnh phúc chỉ có được bằng cách làm cho những người khác hạnh phúc. … [Tinh thần] Giáng Sinh … làm cho tâm hồn chúng ta rực sáng trong tình huynh đệ và bằng hữu và thúc giục chúng ta làm những hành động phục vụ nhân từ. Đó là tinh thần của phúc âm của Chúa Giê Su Ky Tô.”5
Không có lúc nào tốt hơn bây giờ, chính là mùa lễ Giáng Sinh này, để cho tất cả chúng ta tái hiến dâng bản thân mình cho các nguyên tắc được Chúa Giê Su Ky Tô giảng dạy. Đó là thời gian hết lòng yêu mến Chúa, Thượng Đế chúng ta—và những người lân cận như chính bản thân mình. Hãy nhớ kỹ rằng người ban phát tiền bạc thì cho nhiều; người ban phát thời gian thì cho hơn; nhưng người tự hy sinh thì cho tất cả.
Chúng ta hãy làm cho mùa lễ Giáng Sinh này có ý nghĩa và mục đích thật sự. Không phải chỉ là dây kim tuyến và dải ruy băng, trừ khi chúng ta làm như thế trong cuộc sống của mình. Lễ Giáng Sinh là tinh thần ban phát mà không có ý nghĩ sẽ nhận lại. Đó là hạnh phúc vì chúng ta thấy niềm vui nơi những người khác. Đó là quên đi bản thân mình và tìm kiếm thời gian cho những người khác. Đó là loại bỏ những điều vô nghĩa và nhấn mạnh đến những giá trị thật sự. Đó là bình an vì chúng ta đã tìm thấy bình an trong những lời giảng dạy của Đấng Cứu Rỗi. Đó là thời gian mà chúng ta nhận biết rõ ràng nhất rằng càng ban phát tình yêu thương thì càng có nhiều tình thương dành cho những người khác.
Có lễ Giáng Sinh trong nhà và trong nhà thờ,
Có lễ Giáng Sinh trong chợ;
Nhưng ta sẽ không biết lễ Giáng Sinh là gì
Trừ khi nó nằm trong tim ta.
Chuông có thể rung ngang qua bãi tuyết,
Và các bài ca tràn ngập không gian,
Nhưng ôi, tấm lòng sẽ thiếu niềm bồi hồi xúc động
Trừ khi có lễ Giáng Sinh ở đó.6
Trong khi mùa lễ Giáng Sinh ở quanh chúng ta với tất cả nét vinh quang của nó, cầu xin cho chúng ta cũng như Mấy Thầy Bác Sĩ, tìm kiếm một ngôi sao sáng, ngôi sao đặc biệt để hướng dẫn chúng ta đến cơ hội trong lễ Giáng Sinh để phục vụ đồng bào của mình. Cầu xin cho chúng ta đều hành trình đến Bết Lê Hem bằng tinh thần, mang theo với chúng ta một tấm lòng dịu dàng và chăm sóc làm món quà của chúng ta dâng lên Đấng Cứu Rỗi. Và cầu xin mọi người có được một lễ Giáng Sinh đầy niềm vui. Trong thánh danh và phước danh của Chúa Giê Su Ky Tô, A Men.