Podcast số 372 – Trang Mạng tháng 6, 2024 – Đấng Ky Tô Hằng Sống: Nguồn Gốc của Hạnh Phúc và Bình An – Bunhuoch Eng

Bài của Anh Cả Bunhuoch Eng, Thầy Bảy Mươi Có Thẩm Quyền Giáo Vùng của Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô

Trong suốt 42 năm, tôi đã nếm trải cả thành công lẫn thất bại trong các nỗ lực nghề nghiệp của mình. Giữa vô vàn những bất ổn trong cuộc sống, tôi vẫn khao khát một điều gì đó bền vững hơn là chỉ đơn thuần về mặt tài chính. Những suy ngẫm này đã khiến tôi nhận ra rằng hạnh phúc và bình an nội tâm là những mong muốn tha thiết nhất của tôi dành cho gia đình và bản thân mình. Những lời này của Chúa vang vọng sâu thẳm trong tôi: “Ta để sự bình an lại cho các ngươi; ta ban sự bình an ta cho các ngươi; ta cho các ngươi sự bình an chẳng phải như thế gian cho[1]”. Điều gì có thể quý giá hơn ‘Bình an và Hạnh Phúc’ mà Chúa đã hứa ban cho mỗi người chúng ta?

Khi Chúa Giê Su Ky Tô bị đóng đinh và chết trên thập tự giá, có lẽ nhiều môn đồ của Ngài nghĩ rằng mọi thứ đã mất hết, không còn hy vọng gì và rằng thế gian sẽ bị đắm chìm trong tuyệt vọng[2]. Nhiều người tin rằng họ sẽ bị hủy diệt và hư mất[3]. Tuy nhiên, ba ngày sau khi chết, Ngài đã sống lại, và nhờ vào Sự Phục Sinh của ngài, chúng ta cũng sẽ sống lại. [4]

Xin cho phép tôi chia sẻ một kinh nghiệm mà đã dạy tôi về cách chúng ta luôn có thể tìm thấy bình an và hạnh phúc qua Đấng Ky Tô và quyền năng của Ngài:

Khi còn là một người thành niên trẻ tuổi độc thân, tôi đã đến thăm Đảo Thỏ, một hòn đảo rộng lớn và xinh đẹp ở Campuchia. Bốn người chúng tôi quyết định leo lên ngọn núi của hòn đảo, để những người bạn khác ở lại bãi biển. Để đánh dấu đường đi cho chúng tôi trở về, tôi bẻ những cành cây và làm dấu khi chúng tôi leo lên núi. Trong suốt chuyến đi lên, chúng tôi đã tận hưởng nhiều cảnh quan ngoạn mục và khám phá ra nhiều loài thực vật kỳ lạ mà chúng tôi chưa từng thấy trước đó.

Khi lên đến đỉnh, một người bạn gợi ý rằng chúng tôi nên đi xuống bằng một lối đi mới để tiếp tục khám phá cảnh quan và thực vật mới. Tất cả chúng tôi đều đồng ý. Thật không may, con đường mà chúng tôi chọn để đi xuống đã dẫn chúng tôi vào một khu rừng rậm rạp và đầy gai góc. Chúng tôi đã thử đi theo nhiều hướng khác nhau nhưng vẫn không tìm được lối đi qua. Cuối cùng, chúng tôi bỏ cuộc và cố gắng quay trở lại con đường ban đầu, nhưng cũng không tìm ra con đường đó.

Hôm đó là một ngày nóng nực, không có gió, và sau khi bị lạc trong khoảng năm tiếng đồng hồ, tôi ướt đẫm mồ hôi và khát khô cổ. Trong cơn tuyệt vọng, tôi hái một loại trái cây không rõ nguồn gốc nhằm làm dịu cơn khát, nhưng lại phát hiện ra là nó quá đắng đến nỗi đã làm cho cổ họng tôi càng khô khát hơn. Tôi vắt chiếc áo đẫm mồ hôi của mình để làm cho ướt môi và liếm những vết thương bị gai đâm trên các ngón tay của mình. Khi hoàn toàn kiệt sứt, tôi nằm dài trên đất, nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết và không bao giờ còn gặp lại anh chị em, bố mẹ, và bạn bè nữa.

Trong lúc nằm trên mặt đất, tôi ngước nhìn lên bầu trời, và vào những ánh nắng lấp lánh xuyên qua kẽ lá. Tôi nhớ đến thiên thượng và rằng Thượng Đế có thể giúp đỡ tôi. Tôi kêu gọi những người bạn của mình: “Chúng ta hãy cầu xin Thượng Đế giúp đỡ đi”. Tất cả chúng tôi quỳ xuống, và tha thiết khẩn cầu Thượng Đế giúp đỡ. Một lúc sau khi cầu nguyện, tôi nghe được một giọng nói nhỏ nhẹ rằng: “Bây giờ con chưa thể chết được; ta vẫn còn nhiều việc cho con làm.” Tôi mở mắt ra với sức mạnh mới và niềm hy vọng vào quyền năng của Ngài. Tôi chộp lấy một cây gậy gỗ và nói: “Hãy đi theo tôi, và mình sẽ dẫn đường cho các bạn”. Tôi dùng cây gậy để dọn đường khỏi những cây gai và cành cây nhỏ để tìm lối đi. Sau một lúc, chúng tôi gặp nhiều hố rắn, điều này càng thúc đẩy chúng tôi đi nhanh hơn. Cuối cùng, chúng tôi tìm được một con đường mòn dẫn chúng tôi quay trở lại với những người bạn đang hồi hộp chờ đợi.

Qua trải nghiệm này, tôi biết được rằng Thượng Đế thực sự hằng sống. Dù có tất cả những khó khăn, phức tạp, đau đớn, và thất vọng, cuộc hành trình trần thế của chúng ta chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch vĩ đại của Thượng Đế để củng cố chúng ta. Như Chúa đã phán: “Hỡi con của ta, bình yên cho tâm hồn ngươi; nghịch cảnh và những nỗi thống khổ của ngươi sẽ chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn mà thôi[5] và Ngài sẽ biệt riêng sự đau khổ của ngươi thành lợi ích cho ngươi[6]”.

Kẻ nghịch thù tìm cách làm cho tâm hồn chúng ta tràn đầy tuyệt vọng, nhưng nhờ Đấng Ky Tô đã phục sinh nên mỗi người chúng ta đều sẽ được phục sinh. Bởi vì Ngài hằng sống, nên chúng ta có thể tìm được bình an[7] và cuộc sống vĩnh cửu[8]. Mỗi ngày mới là một cơ hội để trải nghiệm hạnh phúc và bình an có được bằng cách đón nhận thánh danh của Ngài trong mọi khía cạnh của cuộc sống chúng ta. Khi chúng ta khắc ghi danh ngài trong tấm lòng và tâm hồn của mình, thì những cám dỗ và điều phức tạp của thế gian không thể ảnh hưởng đến chúng ta được. Khi tuân giữ các lệnh truyền và giao ước, chúng ta có quyền nhận được sự giúp đỡ và phước lành từ Chúa[9].