Podcast: Play in new window | Embed
Khi tôi còn bé, điều đặc biệt của Giáng Sinh là sự xuất hiện của Ông Bà Ngoại Lundgren. Mỗi năm họ thường lái xe đường dài trên một chiếc xe cũ để đến thăm chúng tôi. Chúng tôi yêu thương họ, và chúng tôi rất thích món bánh kếp Thụy Điển của Bà Ngoại—được làm bằng kem chua tươi do bà mang theo, từ một nông dân địa phương ở quê nhà của bà. Bà đứng ở bếp lò trong nhiều giờ, để làm bánh kếp cho đến khi chúng tôi không thể ăn thêm một miếng nào nữa. Giờ đây, đã có thêm hai thế hệ con cháu lớn lên đang ăn những cái bánh kếp Thụy Điển đó. Và cứ mỗi lần chúng tôi làm bánh, chúng tôi đều nhớ đến Bà Ngoại Lundgren và món quà yêu thương của bà.
Một số món quà tuyệt vời nhất là những món quà của thời gian và tài năng của chúng ta. Tôi tin rằng những món quà như thế đều là những món quà thiêng liêng.
Đây là khoảng thời gian để mong chờ những ân tứ mới. Nhưng buổi tối hôm nay, chúng ta hãy lắng đọng lại để xem xét những ân tứ mà anh chị em đã được ban cho—và ai đã ban cho và tại sao.
Thượng Đế đã ban cho mỗi người chúng ta những ân tứ. Anh chị em có thể không cảm thấy có tài năng đặc biệt nào, nhưng anh chị em có các ân tứ thuộc linh từ Thượng Đế để anh chị em có thể ban phước cho người khác và đến gần Ngài hơn.1
Thượng Đế đã ban cho anh chị em những ân tứ nào?
Thành thật mà nói, tôi chưa từng thực sự thấy bản thân mình là một người có năng khiếu. Tôi không phải là ca sĩ, hay vũ công, hay vận động viên, hay họa sĩ, hay nhà toán học, hay … hoặc … hoặc … tôi chỉ là người rất … bình thường thôi.
Có lúc tôi đã nhìn vào các ân tứ lớn lao của người khác và cảm thấy mình thật nhỏ bé tầm thường. Nhưng tôi đang học được rằng sự so sánh như vậy là vô nghĩa và thậm chí là tiêu cực như thế nào. Quan trọng hơn nữa, tôi đã tiến đến việc thấy được quyền năng thiêng liêng của “các ân tứ ít được nhìn thấy” của Thượng Đế và hân hoan trong những ân tứ này như là bằng chứng về tình yêu thương và sự tin tưởng của Ngài.
Anh Cả Marvin J. Ashton đã dạy rằng các ân tứ thuộc linh của Thượng Đế bao gồm cả những ân tứ mà được gọi là “các ân tứ ít được nhìn thấy” gồm có “ân tứ để hỏi; ân tứ để lắng nghe; ân tứ để nghe và sử dụng một tiếng nói nhỏ nhẹ, êm ái; ân tứ để có thể khóc; ân tứ để tránh tranh chấp; ân tứ để đồng thuận; … ân tứ để tìm kiếm điều ngay chính; ân tứ để không phê phán; ân tứ để tìm đến Thượng Đế để được hướng dẫn; ân tứ để làm một môn đồ; ân tứ để chăm sóc cho người khác; ân tứ để có thể suy ngẫm; ân tứ để dâng lên lời cầu nguyện.”2
Bản liệt kê này có giúp anh chị em thấy được các ân tứ của mình theo một quan điểm khác không? Nó giúp ích cho tôi.
Những ân tứ ít được nhìn thấy này cũng nâng đỡ cho các con cái của Thượng Đế nhiều như những ân tứ khác mà chúng ta thường nhận ra và ca tụng3—những ân tứ ít được nhìn thấy mà giúp chúng ta hoàn thành các mục đích quan trọng nhất của mình trong cuộc sống. Nhưng rủi thay, đôi khi chúng ta ngần ngại và không trân trọng hoặc không chia sẻ các ân tứ của mình, vì sợ rằng chúng không được trui rèn, không được hoàn hảo, hoặc thú vị như chúng ta muốn.
Khi chúng ta không trân trọng những ân tứ ít được nhìn thấy này, thì chúng ta bỏ lỡ cơ hội để nâng đỡ con cái của Ngài—và chúng ta bỏ lỡ cơ hội để cảm nhận được tình yêu thương của Thượng Đế.4
Để tôi cho anh chị em xem một ân tứ khác—một ân tứ của Ông Ngoại Lundgren của tôi. Ông luôn muốn chơi vĩ cầm. Tuy nhiên, cây vĩ cầm này không được sử dụng và đầy bụi bặm nằm trên giá sách của ông, và rồi chuyển sang giá sách của tôi, trong nhiều năm—âm nhạc trong những sợi dây đàn này cũng lặng yên.
So sánh điều này với cây vĩ cầm của đứa cháu gái sáu tuổi của tôi, là Scarlett. Con bé có một ân tứ để chia sẻ cùng chúng ta buổi tối hôm nay.
Cảm ơn con, Scarlett. Thật là tuyệt vời. Bà yêu con.
Các ân tứ của chúng ta từ Cha Thiên Thượng đều nhằm mục đích để được chia sẻ. Cây vĩ cầm của Scarlett không đắt tiền, và chúng tôi có thể thấy những khiếm khuyết trong nhạc cụ hoặc kỹ thuật, nhưng bởi vì con bé đã để hết lòng mình vào cây vĩ cầm, nên con bé đã được ban cho một ân tứ và mang lại niềm vui.
Đừng để cho các ân tứ mà Thượng Đế ban cho anh chị em, ngay cả những ân tứ ít được nhìn thấy hơn của Ngài, không được sử dụng hoặc không được trân trọng. Hãy lấy các ân tứ mà Ngài đã ban cho anh chị em từ trên kệ xuống. Nếu anh chị em đã cất giữ chúng do sự nghi ngờ bản thân, thì hãy phủi lớp bụi đi và thử sử dụng chúng. Hãy dâng những ân tứ đó lên Thượng Đế và con cái của Ngài. Các ân tứ mà chúng ta có từ Cha Thiên Thượng đều nhằm mục đích để được sử dụng và chia sẻ. Tất cả các ân tứ của anh chị em từ Thượng Đế, cho dù không hoàn hảo, đều mang đến niềm vui và là một bài thánh ca ngợi khen khi được dâng lên Ngài.
Hãy mang lấy ân tứ lắng nghe với tình yêu thương để đến thăm một người bạn cô đơn. Anh chị em có ân tứ để tránh tranh chấp và trở nên dễ đồng thuận không? Những ân tứ đó chưa bao giờ được cần đến hơn bao giờ hết như lúc này. Hãy trao những ân tứ đó cho gia đình, bạn bè và những người lân cận của anh chị em. Hãy nói với một người lang thang rằng anh chị em yêu thương họ, và mời họ đến bàn ăn của mình. Hãy giảng dạy một bài học đầy soi dẫn. Hãy viết một lời nhắn tử tế. Hãy sử dụng ân tứ của mình để tìm đến và xây dựng Si Ôn, gây dựng những người xung quanh mình. Thượng Đế cần tất cả mọi dạng người. Ngài được ban cho tất cả mọi ân tứ để nâng đỡ con cái của Ngài. Đừng để cho âm nhạc trong anh chị em phải lặng yên, cái ôm không được trao, sự tha thứ không được thực hiện.
Trong mùa lễ Giáng Sinh năm 1832, các Thánh Hữu thời kỳ đầu đang gặp khó khăn đã phải đối mặt với tình trạng bất ổn về dân sự và chính trị. Tiên Tri Joseph Smith vừa tiên tri về một cuộc nội chiến.5 Thế nên điều đó không phải là điều vui vẻ cho lắm.
Nhưng vào ngày 27 tháng Mười Hai, Joseph đã nhận được một điều mặc khải khác—một “sứ điệp hòa bình” từ Chúa.6 Trong những lúc khó khăn này, Chúa đã nhắc nhở Joseph về các ân tứ mà Ngài đã ban cho Các Thánh Hữu của Ngài—quan trọng nhất là ân tứ về Đấng Cứu Rỗi Chúa Giê Su Ky Tô và niềm hy vọng về cuộc sống vĩnh cửu.
Cách để hân hoan trong mùa Giáng Sinh đó là nhìn thấy và tiếp nhận các ân tứ của Thượng Đế; trước hết và quan trọng nhất là “món quà độc nhất vô nhị”7 của một Đấng Cứu Rỗi. Điều này cũng đúng như thế trong mùa Giáng Sinh này.
Trong điều mặc khải mà Joseph nhận được, Chúa đã hỏi ông câu hỏi sau đây:
“Vì nó có ích lợi gì cho một người nếu một ân tứ được ban cho kẻ đó, và kẻ đó không chấp nhận ân tứ ấy? Này, kẻ đó không vui sướng với điều được ban cho và cũng chẳng vui với Đấng ban ân tứ cho mình.”8
Tôi hy vọng rằng mỗi người chúng ta có thể nhìn thấy và nhận được các ân tứ mà Thượng Đế đã ban cho chúng ta—nhưng đặc biệt tôi hy vọng rằng mỗi người chúng ta có thể hân hoan nơi Thượng Đế, là Đấng ban cho các ân tứ này.
Tôi biết ơn về món quà độc nhất vô nhị của Vị Nam Tử của Ngài—Vị Nam Tử đã đến thế gian khi còn là một hài nhi, được một người mẹ trẻ bọc bằng khăn và nằm trong máng cỏ. Một con trẻ mà sẽ học hỏi từng hàng chữ một và nhận được ân điển này đến ân điển khác cho đến khi Ngài phó mạng sống của Ngài như là một của lễ dâng vì tội lỗi của tôi. Vì tội lỗi của anh chị em. Vì tội lỗi của tất cả những người đã sống hoặc sẽ sống trên thế gian.
Chúng ta hát lời của một bài thánh ca được yêu thích:
“Sự vui mừng cho thế gian, Đức Giê Hô Va đã đến; Thế gian hãy tiếp nhận vị Vua của mình!”9
Món quà của Chúa Giê Su Ky Tô đã được ban cho và bằng cái giá nào! Câu hỏi là, chúng ta sẽ tiếp nhận Ngài không? Chúng ta sẽ để cho Ngài trở thành một phần trong cuộc sống của mình và để cho Ngài ngự trị không? Chúng ta tiếp nhận Ngài bằng cách nào?
Tôi làm chứng rằng việc tiếp nhận Vị Vua của chúng ta và các ân tứ của Ngài sẽ mang lại niềm vui đích thực—niềm vui cho thế gian và niềm vui bất kể những khó khăn trong thế gian.
“Tạ ơn Đức Chúa Trời, vì sự ban cho không xiết kể”10 của vị Nam Tử của Ngài, trong thánh danh của Chúa Giê Su Ky Tô, A Men.