Podcast: Play in new window | Embed
Đệ Nhất Cố Vấn trong Chủ Tịch Đoàn Trung Ương Hội Phụ Nữ
Tôi muốn kể hai câu chuyện đã xảy ra cho tôi mà tôi vẫn còn nhớ rõ trong nhiều năm và thậm chí cho đến bây giờ vẫn còn dạy cho tôi những bài học tôi cần.
Câu chuyện thứ nhất đã xảy ra khi tôi 6 tuổi. Người điều khiển nhạc của chúng tôi ở Tiểu Giáo Khu Hunter 5th là Chị Beverly Whitley. Bây giờ tôi nhận biết là có lẽ chị còn chưa tới 40 tuổi, nhưng chị có con cái tuổi niên thiếu và dường như rất trưởng thành và khôn ngoan so với chúng tôi trong Hội Thiếu Nhi. Chị ấy rất vui vẻ và đối xử với chúng tôi như thể chúng tôi là người lớn với vóc dáng nhỏ bé, và chúng tôi thích thế. Chúng tôi yêu mến chị ấy và muốn làm hài lòng chị. Chị ấy thường nói rằng chúng tôi có thể hát to đến nỗi cha mẹ chúng tôi có thể nghe tiếng chúng tôi ở phòng khác. Không phải hét—mà là thực sự hát! Và chúng tôi đã hát với hết cả tâm hồn. Chị ấy cũng đã dạy cho chúng tôi một bài hát từ quyển thánh ca dành cho người lớn và nói rằng chị biết chúng tôi là những nhạc sĩ đã đủ chín chắn để có thể ghi nhớ những từ khó. Và rồi chị ấy đã giải thích ý nghĩa của tất cả các từ để chúng tôi hiểu. Chị ấy dạy rằng mỗi bài hát đều có một sứ điệp đặc biệt chỉ dành cho chúng tôi và, nếu suy nghĩ về những lời đó thì chúng tôi sẽ tìm thấy sứ điệp ấy thật là đặc biệt cho chính cuộc sống của chúng tôi.
Lễ Giáng Sinh năm đó, tôi đã cố gắng áp dụng điều Chị Whitley dạy cho chúng tôi, và tôi đã học tất cả các câu trong bài “Đêm Thanh Bình.” Bây giờ, tôi xin lỗi trước những người phiên dịch vì điều này sẽ trở nên phức tạp. Khi tôi 6 tuổi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những chữ trong câu thứ ba, nhưng tôi không hiểu được dấu chấm câu. Thay vì hát “Son of God, love’s pure light,” mà có nghĩa là Chúa Giê Su là biểu hiện của ánh sáng tuôn chảy từ tình yêu thanh khiết, thì tôi lại hiểu là Con Trai của Thượng Đế yêu mến ánh sáng thanh khiết—Ngài quý mến mọi thứ từ ánh sáng thanh khiết mà ra. Khi suy nghĩ giống như Chị Whitley dạy, tôi đã cố gắng tìm ra cách tôi có thể “yêu mến ánh sáng thanh khiết” như Chúa Giê Su.
Câu chuyện thứ hai xảy ra khi tôi 9 tuổi. Giống như rất nhiều đứa trẻ, tôi đã học đánh đàn piano. Tôi không có tài năng đặc biệt, và, có lẽ để khuyến khích tôi, vị giám trợ của tôi đã hỏi là tôi có muốn chơi một bài hát Giáng Sinh trong buổi lễ Tiệc Thánh vào ngày trước lễ Giáng Sinh không. Tôi đã quyết định đánh bài “Đêm Thanh Bình.” Người thầy dạy đàn piano của tôi đã giúp tôi chuẩn bị. Cha mẹ tôi lắng nghe tôi đánh bài đó thật sự 100 lần trên cây đàn piano đứng màu đen ở tầng hầm nhà chúng tôi. Có người nói rằng có lẽ tôi có thể thuộc lòng bài hát chứ không sử dụng bài nhạc, nhưng tôi đã rất lo lắng về việc đánh đàn trước mặt mọi người trong tiểu giáo khu nên tôi không thể nhớ được bài nhạc. Thay vì thế, tôi nghĩ ra một kế hoạch. Tôi sẽ mang theo bài nhạc nhưng thay vì đặt nó lên trên cây đàn piano, tôi sẽ đặt nó lên đùi. Tôi có thể nhìn xuống bàn tay mình và thấy được bài nhạc, điều đó làm cho tôi trông như thuộc lòng bài nhạc. Kế hoạch này hữu hiệu được 20 giây. Tôi đặt bài nhạc lên trên chiếc áo đầm lụa tôi mặc cho lễ Giáng Sinh và khi tôi bắt đầu chơi, vải lụa của chiếc áo đầm rất trơn và ở giữa câu đầu tiên, bài nhạc trượt khỏi chiếc áo đầm của tôi và hoàn toàn biến mất dưới cây đàn piano. Tôi hoàn toàn bế tắc. Không có cách nào để nhặt bài nhạc lên, và tôi không nhớ nốt nhạc nào cả. Tôi bướng bỉnh tiếp tục và cố gắng hết sức mình. Thật là một thảm họa.
Tôi vụng về đánh sai các nốt nhạc, và tôi có thể thấy mọi người trong giáo đường đang lo sợ cho tôi. Tôi đánh sai hết câu thứ hai. Tôi khôn ngoan bỏ qua câu thứ ba và lao xuống lối đi với khuôn mặt đỏ bừng và cố không khóc. Cha mẹ tôi thì thào: “Chuyện gì thế? Con thuộc bài hát mà.” Tôi nôn nóng muốn đi ra khỏi nhà thờ. Tôi không muốn nhìn hoặc nói chuyện với ai cả; Tôi cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ. Khi buổi họp kết thúc, người giảng viên lớn tuổi trong Trường Chủ Nhật của tôi, Chị Alma Heaton, lại gần tôi. Tôi cố gắng tránh mặt chị ấy, nhưng chị nắm lấy tay tôi. Thay vì nói với tôi là tôi đánh đàn hay biết bao, là điều mà mọi người đều biết là nói dối, thì chị ấy nói một điều mà tôi sẽ nhớ mãi suốt đời. Chị ấy nói: “Sharon à, không sao cả. Mọi người đều có thể thấy là em đã dành ra bao nhiêu nỗ lực trong việc này, và chúng tôi yêu thương em cho dù em có thể chơi đàn piano được hay không.”
Đó là sự thật hiển nhiên. Nhưng nó không tệ nhiều như tôi nghĩ. Sự thật là tôi đã làm việc siêng năng, và họ yêu thương tôi mặc dù tôi không thể chơi đàn piano. Tôi mỉm cười và chị ấy ôm tôi theo cách ôm của người phụ nữ lớn tuổi và đột nhiên mọi chuyện đều ổn thỏa.
Vâng, Beverly Whitley và Alma Heaton không làm điều gì phi thường cả. Họ đã không viết gì trong nhật ký của họ. Không người nào trong gia đình họ biết về những câu chuyện này. Họ chỉ dạy cho các em nhỏ cách hát và cách hiểu phúc âm. Có điều gì có thể giản dị hơn không? Thật ra thì nó không giản dị. Nếu anh chị em hỏi tôi một người “yêu mến ánh sáng thanh khiết,” là như thế nào, thì người ấy trông giống như Beverly Whitley vậy. Người ấy trông giống như Alma Heaton. Mỗi người họ có thể nhận ra “ánh sáng thanh khiết” của một đứa trẻ nhỏ đang cố gắng hết mình và yêu thương nó vì ánh sáng đó, cho dù đứa trẻ đó không thành công mỹ mãn.
Cha Thiên Thượng của chúng ta cũng giống như vậy. Ngài nhìn thấy chúng ta, những đứa con nhỏ của Ngài, đang cố gắng. Nỗ lực của chúng ta không phải lúc nào cũng được thành công, nhưng Ngài biết chúng ta siêng năng làm việc biết bao—đôi khi bướng bỉnh tiếp tục và cố gắng hết sức mình vượt qua một thảm họa—và Ngài yêu thương chúng ta vì điều đó. Vì tất cả những điều không hoàn hảo, sai lầm của chúng ta nên Ngài đã gửi đến Con Trai Độc Sinh của Ngài, là ánh sáng thanh khiết của tình yêu thương. Chúa Giê Su Ky Tô sẽ sửa chữa mọi điều sai lầm và chuộc mọi tội lỗi nghiêm trọng nếu chúng ta tìm đến Ngài và cầu xin Ngài giúp đỡ. Nhờ vào sự giáng sinh, Sự Chuộc Tội, và Sự Phục Sinh của Chúa Giê Su Ky Tô mà tất cả chúng ta đều có thể ngủ trong sự bình an trên trời.”1
Tôi vui sướng biết bao về mùa Giáng Sinh này để hát những bài ca mà có một sứ điệp đặc biệt từ Đấng Cứu Rỗi của thế gian dành cho những người đau khổ. Tôi hứa với anh chị em cũng điều tương tự mà Chị Whitley đã hứa với Hội Thiếu Nhi. Nếu suy nghĩ về những lời mình hát trong mùa này thì anh chị em sẽ tìm thấy một sứ điệp thiêng liêng được đặc biệt dành cho anh chị em mà sẽ nâng đỡ và an ủi anh chị em. Đây là một điều mà tôi thấy trong mùa Giáng Sinh này. Tôi đã lo lắng về tất cả những người không thể nhận được viện trợ nhân đạo của chúng ta và các quốc gia đôi khi gây khó khăn cho chúng ta khi tiếp xúc với các anh chị em đang đau khổ. Và rồi chỉ sáng hôm nay trong Hội Phụ Nữ, tôi đã để ý đến bài hát mà chúng tôi hát:
Xin ban phước cho tất cả các trẻ em trong sự chăm sóc dịu dàng của Ngài,
Và cho chúng con chỗ sống trên thiên thượng với Ngài nơi đó.2
Tôi làm chứng rằng Con Trai của Thượng Đế yêu mến ánh sáng thanh khiết; Ngài là ánh sáng thanh khiết của tình yêu thương. Trong tôn danh của Chúa Giê Su Ky Tô, A Men. Trong tôn danh của Chúa Giê Su Ky Tô, A Men.