Podcast số 198 – Trang Mạng tháng 10, 2022 – Hãy Đến Nhà Thờ, nhưng Đừng Đến Một Mình – Suchat Chaichana

Sứ Điệp của Các Vị Lãnh Đạo Giáo Vùng Châu Á.

Bài của Anh Cả Suchat Chaichana thuộc Nhóm Túc Số Thầy Bảy Mươi của Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô

Khi chúng ta tham gia vào công việc cứu rỗi mỗi ngày bằng những cách thức nhỏ nhặt tầm thường, tôi hứa rằng tấm lòng của anh chị em sẽ tràn đầy niềm vui, và anh chị em sẽ hân hoan nơi Thượng Đế của mình.

Vào tháng Mười Hai năm 2021, Chị Bang-orn Wutthikulsaksit đã chuyển từ một tiểu giáo khu lớn ở Giáo Khu Ubon Thái Lan đến một chi nhánh nhỏ ở Yasothorn. Chị ấy khá lo lắng khi thấy chỉ có 15 tín hữu tham dự lễ Tiệc Thánh. Chị tự hỏi: ‘Tôi nên làm gì đây?’ Chị nhớ đã nghe Chủ Tịch Nelson nói chuyện với các chị em phụ nữ Giáo Hội trong Đại Hội Trung Ương tháng Mười năm 2018: ‘Các chị em thân mến, chúng tôi cần các chị em! Chúng tôi cần sức mạnh, sự cải đạo, lòng tin chắc, khả năng lãnh đạo, sự khôn ngoan, và tiếng nói của các chị em. Chúng tôi không thể nào quy tụ Y Sơ Ra Ên nếu không có các chị em.'[1]

Chị Bang-orn hỏi chủ tịch chi nhánh rằng chị có thể làm gì để giúp đỡ và ông ấy đưa cho chị một bản liệt kê tên của các tín hữu trong chi nhánh. Vợ chồng chị đi thăm bốn gia đình mỗi thứ Bảy. Sáu tháng sau, có 46 người tham dự lễ Tiệc Thánh trong chi nhánh nhỏ đó. Sau đó, Chị Bang-orn cũng làm như vậy với tất cả các tín hữu trong giáo khu và gửi một lời mời đến tất cả các chủ tịch Hội Phụ Nữ tiểu giáo khu và chi nhánh để cùng tham gia vào nỗ lực phục sự của chị.’

Câu chuyện này nhắc nhở chúng ta về câu chuyện ngụ ngôn về con chiên thất lạc khi Chúa Giê Su phán: “Nếu người nào có một trăm con chiên, một con bị lạc mất đi, thì há chẳng để chín mươi chín con lại trên núi, mà đi kiếm con đã lạc mất sao? Quả thật, ta nói cùng các ngươi, nếu người kiếm lại được, thì lấy làm vui mừng về con đó hơn chín mươi chín con không lạc.”[2]


‘Các chị em thân mến, chúng tôi cần các chị em! Chúng tôi cần sức mạnh, sự cải đạo, lòng tin chắc, khả năng lãnh đạo, sự khôn ngoan, và tiếng nói của các chị em. Chúng tôi không thể nào quy tụ Y Sơ Ra Ên nếu không có các chị em.’CHỦ TỊCH RUSSELL M. NELSON


Có lẽ chúng ta không bao giờ có thể hiểu trọn vẹn điều này nếu chúng ta ở lại với chín mươi chín con chiên đó. Tuy nhiên, quan điểm của chúng ta sẽ khác nếu chúng ta là người đi tìm những con chiên bị thất lạc và mang chúng về nhà. Chúng ta sẽ không vui mừng sao? Chúng ta sẽ không gọi bạn bè và hàng xóm của mình và mời họ cùng vui với chúng ta sao?[3]

Gần đây, tôi đã đọc một câu chuyện về một con chiên bị thất lạc. ‘Vào năm 2004, Shrek, một con chiên giống Merino từ New Zealand, đã không đi xén lông với những con chiên trong đàn vào ngày nó được cắt tỉa thành một con chiên xinh đẹp cho mùa hè. Thay vì thế, nó đi về theo hướng khác và tìm thấy một hang đá để tự sinh sống.’

Giờ đây, các anh chị em có thể tự hỏi tại sao không ai nhớ Shrek cả, vì nó là một phần của đàn chiên 17.000 con! Đó là một đàn chiên rất lớn. Vì vậy, có lẽ anh chị em có thể thấy tại sao những người chăn chiên đã không nhận ra khi một con bỏ đi.

Shrek không chỉ trốn xén lông vào ngày đó; nó sống trong hang đá của mình, trốn tránh việc xén lông suốt sáu năm!

Chắc hẳn Shrek tội nghiệp đã nóng nực và khó chịu lắm. Khi người chăn chiên tìm thấy nó, ông mang nó trở lại trại xén lông và xén lông cho nó lần đầu tiên sau sáu năm. Chắc hẳn nó đã thấy thật nhẹ nhõm. Sau khi được xén bỏ, bộ lông của Shrek nặng tới 27 kg (60lbs). Số lông đó đủ để làm hai mươi bộ đồ vest cho nam![4]

Các anh chị em thân mến, có nhiều người giống như ‘Shrek’ ở giữa chúng ta, là những người đi sai hướng và đang mang gánh nặng của những đau khổ và vấn đề của họ. Họ vẫn đang chờ chúng ta giúp họ rũ bỏ và làm nhẹ gánh nặng đó và mang họ về nhà. Hãy cùng tôi nhớ lại những lời tuyệt vời của điều mặc khải của Chúa từ Tiết 18 trong sách Giáo Lý và Giao Ước:

‘Hãy ghi nhớ rằng dưới mắt của Thượng Đế thì giá trị của con người rất lớn lao;

… Và nếu các ngươi phải lao nhọc suốt đời để rao truyền sự hối cải cho dân này, và chỉ đem được một người về cho ta thôi, thì sự vui mừng của các ngươi cùng với kẻ đó trong vương quốc của Cha ta sẽ lớn lao biết bao!

Và giờ đây, nếu sự vui mừng của các ngươi sẽ lớn lao với một người mà các ngươi đem về cho ta vào trong vương quốc của Cha ta, thì sự vui mừng của các ngươi còn lớn lao hơn biết bao nếu các ngươi đem về cho ta nhiều người!'[5]

Nếu anh chị em mang bạn bè trở lại nhà thờ với mình, thì xin hãy ghi nhớ các nguyên tắc hướng dẫn: yêu thương, chia sẻ và mời gọi. Anh chị em nên làm điều đó một cách tự nhiên với một tấm lòng chân thành. Giám trợ Gérald Caussé có lần đã nói: “[Anh chị em] có bổn phận phải tìm đến bất cứ ai đến cửa của tòa nhà Giáo Hội của mình. Hãy chào đón họ với lòng biết ơn và không định kiến. Nếu là những người [anh chị em] không biết trước bước vào một trong các buổi họp, thì hãy nồng nhiệt chào đón họ và mời họ ngồi với [anh chị em]. Hãy là người đầu tiên giúp họ cảm thấy được chào đón và yêu thương thay vì chờ đợi họ đến với [anh chị em].'[6]

Tôi muốn mời gọi anh chị em đến nhà thờ, nhưng đừng đến một mình. Khi chúng ta tham gia vào công việc cứu rỗi mỗi ngày bằng những cách thức nhỏ nhặt tầm thường, tôi hứa rằng tấm lòng của anh chị em sẽ tràn đầy niềm vui, và anh chị em sẽ hân hoan nơi Thượng Đế của mình.[7]